Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Đạo Sĩ Vượt Ải Game Kinh Dị - Phần 24: Tây Hạ Vương Lăng 6

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-05-12 16:52:37
Lượt xem: 175

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

11

Mục tiêu đã rõ ràng.

Tìm cây hoa quế, hái hoa quế vàng!

Tìm Đông Phương Nhiên, đưa cô ấy trốn thoát!

...

Trăng sao thưa thớt, chim khách ríu rít.

Cung điện trong tranh nguy nga tráng lệ, như chốn tiên cảnh.

Nó vốn đã rộng lớn!

Thêm vào đó sương mù dày đặc, che khuất tầm nhìn!

Hai chúng tôi không biết đường, đi lòng vòng một hồi lâu, mới dưới sự dẫn đường của tiểu người giấy mà tôi phái đi, tìm thấy một cây hoa quế nhỏ bé, gầy guộc, rất không nổi bật.

Trên cây lác đác vài bông hoa nhỏ màu vàng, trông thật đáng thương.

Tiên nương nói muốn biến Đông Phương Nhiên thành màu vẽ... Mấy bông hoa nhỏ này có phải cũng là người chơi đã c.h.ế.t không?

Ực, không dám nghĩ tiếp!

Lộc Văn Sanh đẩy gọng kính vỡ một mảnh, liếc tôi:

"Lý đồng học, cô có thể trước tiên tìm ra cách thoát khỏi bức bích họa, lại còn có thể điều khiển người giấy.

Tôi đã có chút xíu đánh giá cao về cô rồi đấy~

Tuy nhiên, cô muốn gia nhập chiến đội của chúng tôi vẫn cần phải trải qua khảo hạch!

Nếu cô có thể giúp tôi tìm thấy A Nhiên, tôi sẽ miễn cho cô phần khảo hạch..."

Tôi đầy đầu hắc tuyến:

"Ai thèm gia nhập chiến đội của các cậu!"

Lộc Văn Sanh tiếp tục liếc mắt.

Cậu ta cười gian xảo, còn lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ.

"Ngoại trừ cô, Tạ Đường, Thần Ẩn và Phụng Ngọc Tâm, top 10 người chơi châu Á đều là người của chiến đội chúng tôi đấy!"

Tôi: "... Im miệng!"

Cây hoa quế đã ở ngay trước mắt!

Tiên nương đã về phòng ngủ để nghỉ ngơi, bây giờ chính là thời cơ tốt để trộm hoa quế!

Nhưng có thực sự dễ dàng như vậy không?

Tôi ném một viên đá nhỏ vào cây hoa quế.

Xèo!

Viên đá nhỏ tan thành bột ngay khi đến gần cây hoa quế một mét!

Lộc Văn Sanh cười cười:

"Cái này tôi có thể giải quyết!

Cậu còn chưa biết năng lực của tôi đúng không? Tôi có thể thi triển một chiêu -- đánh tráo!"

Không biết cậu ta định đánh tráo như thế nào... nhưng cậu ta nói mình có thể giải quyết, chỉ cần một chút thời gian.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dao-si-vuot-ai-game-kinh-di/phan-24-tay-ha-vuong-lang-6.html.]

Cậu ta còn ra điều kiện với tôi:

"Tôi giúp cô lấy hoa quế, nhưng cô phải giúp tôi tìm A Nhiên!

Ở bên cạnh cô ấy tôi mới có cảm giác an toàn."

Tôi: "... Đông Phương Nhiên bị bắt rồi, ở bên cạnh cô ấy cậu mới có cảm giác an toàn?"

Nhưng tên nhóc này lại chẳng hề bận tâm:

"A Nhiên nhất định sẽ không sao đâu, cô không hiểu cô ấy lắm nhỉ."

Lộc Văn Sanh có vẻ rất yên tâm.

Không biết là thực sự hiểu Đông Phương Nhiên, hay là mù quáng tin tưởng Đông Phương Nhiên.

12

Đúng lúc này.

Dưới ánh trăng thanh khiết, một bóng hình cực kỳ đẹp trai tiêu sái bước vào sân.

Cô gái tóc ngắn màu xám, mày kiếm mắt sáng, đường nét khuôn mặt vừa non nớt vừa sắc sảo, đẹp đến mức khó phân biệt nam nữ.

Chẳng phải đó là Đông Phương Nhiên sao?

Cô ấy trông không hề hấn gì, hơn nữa mục tiêu rất rõ ràng.

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi: Cô ấy không phải bị bắt đến đây, cô ấy cố tình vào bức bích họa!

Tôi đứng dậy, bước về phía cô ấy, "Lâu rồi không gặp."

Cô ấy thấy tôi, mắt sáng lên: "Là cậu?"

Nhưng rất nhanh, ánh mắt cô ấy chuyển sang phía sau tôi, rồi khựng lại.

Giống như sương lạnh phủ lên viên ngọc, đôi mắt xám của cô gái toát lên vẻ lạnh lùng và cảnh giác.

Nhưng người đứng sau tôi...

Là Lộc Văn Sanh mà!

Tại sao cô ấy nhìn thấy Lộc Văn Sanh lại lộ ra vẻ mặt như vậy?

Cảnh giác, kiêng dè, còn có một chút sợ hãi mơ hồ.

Tôi nghi ngờ quay đầu lại.

Lộc Văn Sanh đứng sau tôi, ánh mắt sáng rực.

"A Nhiên, tôi biết cậu không sao mà!

Bên này tôi cũng sắp xong rồi, hái vài bông hoa nhỏ không phải chuyện khó!"

Nói xong, cậu ta lại cúi đầu chăm chú làm việc đối diện với khoảng không.

Tôi không thân với Lộc Văn Sanh, không biết cậu ta có gì không ổn.

Nhưng ngay sau đó --

"A Nhiên, em lấy được rồi!"

Có người đi qua cổng vòm, chạy vào sân, trên tay còn cầm hai cành hoa quế.

Dưới ánh trăng lạnh lẽo u ám, hoa quế tỏa ra mùi hương ngọt ngào xen lẫn tanh tưởi, giống như mật ong đông cứng trên đầu ngón tay của người c.h.ế.t đuối.

Người cầm hoa quế, là Lộc Văn Sanh!

Một Lộc Văn Sanh khác!!

Loading...