8
Nhóm chat cổ mộ lại sôi nổi.
Bì Thi:
[Hu hu hu, tiểu tiên nữ đã cứu ta. Ta mệt quá, phải ngủ một giấc thật ngon mới được!]
Cửu Khiếu Ngọc Khôi:
[Ta không muốn tin...Nhưng không thể không tin! Lúc nàng ta chạy ngang qua đây, còn tiện chân đá ta một cái!]
Thanh Đồng Kiêu:
[Alo alo! Các ngươi đang nói gì vậy! Người chơi làm sao có thể cứu quỷ quái được?]
Họa Bích Tiên Nương ngáp một cái:
[Lũ vô dụng! Vài người chơi cỏn con mà các ngươi cũng không đuổi đi được, g.i.ế.c cũng không xong. Để mặc bọn chúng lảng vảng trong lăng mộ lâu như vậy... Nếu chọc giận Quân thượng, các ngươi gánh tội nổi sao?]
Tất cả quái vật đều kinh hãi, im bặt.
Chỉ có Thanh Đồng Kiêu nịnh nọt:
[May mà hai người kia đang dần dần di chuyển về phía chỗ Tiên nương ngài. Có ngài ở đây, Quân thượng không phải lo lắng rồi!]
Ngoại trừ Bì Thi đang ngủ say, tất cả quái vật đều đồng thanh phụ họa.
...
Không biết là trong mộ đạo có cơ quan, hay là tôi bị mù đường nặng.
Tôi nhớ rõ ràng con đường hầm dài này đi không bao lâu, bên trái sẽ xuất hiện một đường hầm nhỏ, thông thẳng đến tiền thất. Chính là ở đó tôi gặp Cửu Khiếu Ngọc Khôi, còn đánh hắn ta một trận.
Bây giờ, đường hầm nhỏ đó biến mất rồi!
Hai chúng tôi đã đi dọc theo đường hầm dài này gần hai tiếng đồng hồ rồi.
"Không lẽ là quỷ đả tường?" Lộc Văn Sanh thở hổn hển vì mệt.
Tôi hơi đói, lấy một quả đào ra ăn.
Ăn xong, cố ý ném hạt đào xuống đất.
Quả nhiên!
Đi thêm khoảng nửa tiếng, chúng tôi phát hiện ra hạt đào vừa ném!
"Quả thực là quỷ đả tường."
Tôi dừng bước.
"Hi hi~" Có tiếng cười khúc khích của một cô gái vang lên, rất gần.
"Cô xem!!" Lộc Văn Sanh kinh ngạc chỉ vào vách đá.
Những vết nứt ngoằn ngoèo lúc trước dần dần hiện lên màu sắc! Một bức bích họa dài, tuyệt đẹp xuất hiện trên tường.
Trên đó vẽ mây ngũ sắc, vầng trăng tròn trịa, cung điện nguy nga tráng lệ...
Và cả một bóng hình mờ ảo của một người phụ nữ!
Người phụ nữ búi tóc kiểu phi tiên, mặc bộ váy dài tay rộng thướt tha, cử động nhẹ nhàng, mờ ảo.
Chỉ nhìn thoáng qua bóng hình, cũng biết là một mỹ nhân hiếm có!
Nhưng khuôn mặt cô ta luôn quay lưng về phía chúng tôi, khiến người ta không nhìn rõ.
"Đây chắc chắn là Họa Bích Tiên Nương rồi."
Hai chúng tôi đứng xa ra một chút, đề phòng bị tấn công bất ngờ.
Chúng tôi chăm chú nghiên cứu bức bích họa một lúc, lại ngắm nhìn mỹ nhân trong tranh một lát...
Bỗng nhiên trước mắt tối sầm!
Ngẩng đầu lên, xung quanh sương mù dày đặc, tiếng nhạc tiên du dương.
Lộc Văn Sanh ôm đầu, hoảng hốt: "Chúng ta đang ở trong bức bích họa!"
9
Nhóm chat cổ mộ hoạt động rầm rộ.
Họa Bích Tiên Nương thản nhiên nói:
[Người chơi đã trúng chiêu.]
Thanh Đồng Kiêu nịnh nọt điên cuồng:
[Quả nhiên vẫn là ngài lợi hại!
Hừ hừ, lũ ngu xuẩn đó làm sao biết được chỉ cần nhìn chằm chằm vào bóng lưng ngài một lúc, sẽ bị kéo vào trong bức bích họa chứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dao-si-vuot-ai-game-kinh-di/phan-24-tay-ha-vuong-lang-5.html.]
Tuyệt vời hơn nữa là...
Bọn chúng ở trong tranh một canh giờ, thân xác sẽ hóa thành màu vẽ, tô điểm thêm cho bức bích họa.]
Thì ra là vậy!
Vậy làm sao để ra ngoài đây?
Đã đến lúc làm nội gián rồi.
Tôi dùng ý niệm thay đổi tên trong nhóm chat thành - Thi Miết.
Đổi avatar thành một con côn trùng xấu xí.
Thi Miết:
[Tiên nương uy vũ! Thật là tấm gương sáng của chúng ta!]
Tất cả quái vật vừa nghe tôi nịnh nọt, lập tức đồng thanh phụ họa, sợ chậm chân một bước sẽ khiến Tiên nương không vui.
Thi Miết:
[Nhưng mà, vẫn còn một người chơi tên là Đông Phương Nhiên chưa bắt được.
Vừa rồi ta suýt bị cô ta giẫm chết, may mà ta may mắn thoát được, còn cắn bị thương đồng đội của cô ta nữa.
(Mặt gian xảo.jpg)]
Hỏi thẳng cách thoát khỏi bức bích họa quá lộ liễu, dễ bị nghi ngờ.
Trước tiên bịa đặt một chiến tích, lấy lòng tin đã.
Họa Bích Tiên Nương:
[Ngươi nói là cô gái tóc ngắn màu xám sao?
Ta đã bắt được nàng ta rồi! Nửa canh giờ nữa, nàng ta sẽ hóa thành màu vẽ.
Vừa đúng lúc, cành cây hoa quế của ta còn thiếu hai bông hoa màu vàng.]
Hả?
Đông Phương Nhiên bị bắt rồi?
10
Nửa canh giờ nữa Đông Phương Nhiên sẽ hóa thành màu vẽ.
Tức là còn một tiếng đồng hồ nữa!
Thời gian gấp rút, tôi không thể lấy mạng của Đông Phương Nhiên ra đánh cược, phải nhanh lên!!
Tôi giả vờ tâng bốc Tiên nương hai phút, rồi cẩn thận lựa lời, hỏi cách thoát thân.
Họa Bích Tiên Nương:
[Cũng không khó.
Chỉ cần... Ngươi hỏi điều này làm gì?
(Ánh mắt dò xét âm trầm.jpg)
Ngươi là người của cổ mộ chúng ta sao? Hay là đến dò la tin tức?]
Lúc này, Hàm Hàm Đại Tống Tử đột nhiên lên tiếng:
[Ta đã gặp tiểu Thi Miết.
Nó... nó đã cắn c.h.ế.t rất nhiều người chơi, cũng coi như lập được công lớn.
Nhưng nó rất kín tiếng, ít khi lên tiếng.]
Họa Bích Tiên Nương:
[Thì ra là vậy.
Là ta đa nghi quá! Đồng liêu trong mộ nhiều quá, ta không nhớ rõ cũng không trách được.
Vì ngươi tò mò, lại có công lao, ta sẽ nói cho ngươi biết.]
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
May mà có Đại Tống Tử giúp đỡ!
Nếu không, chỉ có thể trong tình trạng "biết người biết ta", liều mạng đánh một trận thôi!
Họa Bích Tiên Nương:
[Muốn thoát khỏi bức bích họa cũng không khó.
Chỉ cần đến cây nguyệt quế hái một bông hoa quế màu vàng, cài lên đầu là có thể thoát ra.
Ta mệt rồi, đi ngủ trước đây.]