Tôi đã trở thành Nương Nương, bọn họ đều sợ cái công việc kinh khủng này rơi vào đầu mình, nghe nói tôi vẫn sẽ làm, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
...
Tôi giữ Vân Thường lại, hỏi kỹ về chuyện của Hùng ma ma.
Là cô cô có thâm niên trong cung, nàng ta cũng không biết quá khứ của Hùng ma ma, chỉ nghe nói trăm năm trước, khi Vĩnh Thọ Cung lần đầu tiên xuất hiện hồn ma, lão Quốc Sư đã từng làm phép trừ tà.
Lão Quốc Sư liên tục làm phép chín chín tám mươi mốt ngày, nhưng vẫn không trừ khử được Hùng ma ma.
Cuối cùng, Quốc Sư phán: "Mỗi đêm phải canh chừng bà ta, nếu không e rằng sẽ có đại họa!"
Một trăm năm sau đó, Quốc Sư đã thay đổi ba đời rồi, hồn ma của Hùng ma ma vẫn cứ đều đặn điểm danh mỗi đêm.
Chỉ là...
Suốt một trăm năm, ắt hẳn có lúc cung nhân lơ là, có lúc canh chừng không kỹ.
Trong cung bắt đầu có người biến thành quái vật.
Dần dần, trong cung đã nắm rõ quy luật: "Nếu đêm nào không canh chừng Hùng ma ma, sẽ có người biến thành quái vật!"
6
Tôi yêu cầu Nội Vụ Phủ cung cấp sổ sách về Hùng ma ma, muốn tìm hiểu về cuộc đời của bà ta.
Tổng quản thái giám được triệu đến, ấp úng nói:
"Khởi bẩm Nương nương, Hùng ma ma đã c.h.ế.t từ trăm năm trước rồi...
Lão ma ma này khi còn sống rất bình thường, không có công lao gì, cũng không có tội lỗi gì, sổ sách của bà ta không có giá trị lưu trữ, đã bị thiêu hủy theo hài cốt từ lâu rồi."
Tôi đặt chén trà xuống: "Ý ngươi là ngươi không tìm được chứ gì?"
Chén ngọc chạm vào bàn gỗ tử đàn, phát ra tiếng vang lanh lảnh, khiến tổng quản thái giám giật nảy mình.
Hắn ta quỳ rạp xuống đất, khúm núm nói: "Nô tài làm việc không tốt, xin Nương nương trách phạt!"
Tôi mỉm cười nhìn chằm chằm hắn ta:
"Ngươi quả thực đã không làm tốt công việc của mình.
Hùng ma ma sau khi c.h.ế.t hóa thành quỷ, Quốc Sư đã từng rầm rộ làm phép trừ tà.
Chẳng lẽ ông ta chưa từng nghĩ đến việc điều tra lai lịch của hồn ma sao?
Lúc đó Hùng ma ma mới mất, dấu vết bà ta từng tồn tại trên thế gian này vẫn chưa bị xóa sạch. Chắc hẳn không khó điều tra chứ?
Còn nữa... Hùng ma ma không hề tầm thường!
Một con quỷ, có thể khiến cả Quốc Sư đương triều bó tay.
Một con quỷ quan trọng như vậy, nếu có người điều tra ra lai lịch của bà ta, chẳng lẽ lại không lưu giữ thông tin cho kỹ càng?
Ít nhất, cũng sẽ để lại vài lời chứ?"
Tôi mỉm cười đỡ hắn ta dậy, vỗ vỗ vai, ân cần khuyên nhủ:
"Ngươi hãy nghĩ kỹ lại xem có tìm được gì không?"
Tổng quản thái giám suy nghĩ một lúc, lau mồ hôi trên trán: "Nô tài nhất định sẽ dốc hết sức!"
...
Đêm đó, Hùng ma ma chọn cách treo cổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dao-si-vuot-ai-game-kinh-di/phan-23-ngoc-ban-3.html.]
Tôi vừa ăn dưa hấu vừa xem.
"Dây thừng không đủ dài, ta giúp ngươi nối thêm một đoạn nhé.
Ghế không dễ đá, ta giúp ngươi dời đi."
Bà ta treo cổ, hai chân đung đưa.
Lúc tắt thở, bà ta trừng mắt nhìn mặt trăng, c.h.ế.t không nhắm mắt.
Vương Trung Thu đứng bên cạnh suýt nữa thì tè ra quần:
"Hu hu hu, lần đầu tiên thấy quỷ treo cổ!
"Cô còn ân cần, vừa nối dây thừng vừa dời ghế nữa chứ..."
"Tôi sợ quá! Chúng ta về thôi!"
"Cô cứ nhìn mặt trăng mãi làm gì?"
Đáng lẽ ra nên nghĩ đến từ sớm.
Tên phó bản là "Ngọc Bàn".
Lý Bạch có một câu thơ viết về mặt trăng:
"Thuở bé chẳng biết trăng, gọi tên bạch ngọc bàn*."
(*bạch ngọc bàn: là một cái đĩa ngọc trắng)
Tôi đã chứng kiến hai lần Hùng ma ma tự sát, sau khi c.h.ế.t ngón trỏ của bà ta luôn chỉ vào mặt trăng.
Nghe vậy, mắt Vương Trung Thu sáng lên:
"Không ngờ phó bản cấp S, đáp án lại đơn giản như vậy!"
Anh ta quên cả sợ hãi, ra vẻ cao thâm nói:
"Tiểu sinh bất tài, trong lòng đã có đáp án!"
Ánh trăng nhợt nhạt, như một tấm lưới bạc khổng lồ, bao trùm vạn vật.
Những đốm sáng di chuyển trên tường cung, dường như có vô số con mắt đang nhìn trộm.
Tôi lau sạch bụi trên ghế đá, vừa uống trà, vừa ăn dưa, nghe Vương Trung Thu trình bày ý kiến.
Thiếu niên ánh mắt sáng ngời: "Cô đã đọc tiểu thuyết kinh dị chưa?
Trên Zhihu rất phổ biến, câu đầu tiên thường là 'Đừng bao giờ nhìn mặt trăng'!
Có loại là đề tài zombie, nhìn mặt trăng sẽ biến thành zombie!
Có loại là truyện kinh dị Cthulhu, chỉ cần nhìn mặt trăng một cái là giá trị tinh thần tụt dốc không phanh, sau đó móc mắt tự làm mình mù rồi bắt đầu phát điên!"
Tôi chống cằm, chăm chú hỏi: "Sau đó thì sao?"
Hùng ma ma vẫn đung đưa.
Đôi hài thêu hoa thỉnh thoảng lại đá vào đầu Vương Trung Thu.
Vương Trung Thu nói đến hăng say, lúc này cũng không còn sợ nữa, anh ta khó chịu gạt đôi hài thêu hoa ra.
"Lý Khả Ái, sao cô lại ngốc như vậy!
Rõ ràng, thủ phạm chính là mặt trăng!"