Tôi tên là Lý Khả Ái, là một tiểu đạo sĩ của thế kỷ 21.
Là người thừa kế Tiêu Dao Tông trên núi Phù Mộng, giỏi về chú thuật, phù chú và triệu hồi thuật.
Tôi đánh nhau rất giỏi!
Ngay cả sư phụ cũng từng bị tôi đánh rụng hai cái răng cửa.
Để giúp sư tỷ trả nợ, tôi nhận lời mời của trò chơi kinh dị, bước vào không gian trò chơi bí ẩn.
Thắng, sẽ nhận được một khoản tiền lớn.
Thua, đương nhiên là mất mạng.
Lúc này, tôi đang ở trong một phó bản cấp S có tên là "Ngọc Bàn".
Nhiệm vụ hệ thống giao cho tôi là [Điều tra nguyên nhân Hùng ma ma liên tục tự sát].
Bà ta đã tự sát 365000 lần, nghĩa là bà ta đã tự sát suốt 100 năm.
Rốt cuộc là chuyện gì khiến bà ta nghĩ quẩn như vậy, đã biến thành quỷ rồi, mà vẫn kiên trì không ngừng nghỉ mỗi đêm tìm đủ mọi cách để c.h.ế.t chứ?
Tôi rất muốn biết.
4
Hồn ma của Hùng ma ma biến mất rồi.
Tôi tìm khắp tất cả những nơi bà ta có thể tự sát, đều không thấy bóng dáng bà ta. Cho đến khi --
"Đêm dài khó ngủ, không ngờ lại gặp cô ở đây."
Một mỹ thiếu niên ngồi trên mái hiên gỗ mun dát vàng, đôi mắt đẹp như sao trời.
Hai ngón tay thon dài trắng nõn đang kẹp lấy hồn ma của Hùng ma ma! Chỉ cần hơi dùng sức, hồn ma sẽ hồn phi phách tán!
Cậu ta nhìn thấy tôi, liền vẫy tay ra hiệu.
Nhưng tôi không kịp chào hỏi cậu ta, chỉ thấy lo lắng vô cùng!
"Mau buông tay! Mau buông tay ra!!"
Thảo nào tối nay tôi ghi chép thất bại.
Hóa ra Hùng ma ma bị tên nhóc này bắt đi rồi!
Thiếu niên khẽ cụp mắt, vẻ mặt bị bóng hoa lay động che khuất, khiến tôi không nhìn rõ.
Giọng nói của cậu ta trong trẻo dễ nghe: "... Xin lỗi."
Nói xong, liền buông tay.
Tôi đuổi theo Hùng ma ma, nghiêm túc ghi chép lại từng chi tiết bà ta nhảy giếng, sau đó mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này mới nhớ ra phải chào hỏi thiếu niên: "Chào buổi tối, Tạ Đường."
Tạ Đường cũng là người chơi, hơn nữa còn cực kỳ nổi tiếng!
Vì đẹp trai, lại còn mạnh mẽ, hơn nữa còn là công tử nhà quyền quý ở kinh thành, fan hâm mộ nhiều vô kể!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dao-si-vuot-ai-game-kinh-di/phan-23-ngoc-ban-2.html.]
Chúng tôi là bạn tốt.
Sau khi an vị ở Dưỡng Tâm Điện, đuổi hết người xung quanh, chúng tôi bắt đầu trao đổi thông tin.
"Tôi là cung nữ, còn cậu?"
"Tôi là hoàng đế."
Tôi (rơi lệ vì ghen tị): "Quả nhiên là người cùng cảnh ngộ nhưng số phận khác nhau."
Nhớ đến việc vừa mới g.i.ế.c một con quái vật, tôi vội vàng nói: "Tương Phi Nương Nương..."
Gương mặt tuấn tú của Tạ Đường cứng đờ, nhanh chóng cắt ngang lời tôi : "Tôi chưa từng lật thẻ bài của cô ta."
Tôi khó hiểu: "Ừm, cô ta vừa mới biến thành quái vật nên tôi đã g.i.ế.c cô ta rồi. Ngày mai mọi người sẽ phát hiện cô ta biến mất..."
"Vậy thì phong cô làm Tương Phi nhé." Tạ Đường bình tĩnh nói.
Tôi: "... Hả?"
Mỹ thiếu niên cúi đầu mân mê quân cờ bằng ngọc đen, không nhìn tôi: "Tôi nói cô là Tương Phi, thì cô chính là Tương Phi. Từ trước đến nay chỉ có một mình cô là Tương Phi thôi, nào có ai mất tích."
Làm vậy cũng được sao?!
5
Làm vậy mà lại được thật.
Ngày hôm sau,tôi lắc mình biến thành Tương Phi Nương Nương.
Cung nhân ở Vĩnh Thọ Cung đều há hốc mồm, miệng há to đến mức có thể nuốt chửng cả đầu tôi.
Bình luận trên livestream ríu rít không ngớt.
[Hôm trước, Tiểu Bạch Hoa vẫn còn là cung nữ cấp thấp mới được điều đến từ Nội Vụ Phủ bị người ta bắt nạt.]
[Mọi người đều ném việc nguy hiểm nhất, đáng sợ nhất cho cô ấy! Mặc kệ sống c.h.ế.t của cô ấy.]
[Qua một đêm, cô ấy đã thăng tiến thần tốc! Trực tiếp trở thành chủ vị của một cung!]
[Giỏi thật, ngồi tên lửa cũng không nhanh đến thế!]
[Ha ha ha ha, cung nữ thái giám đều tò mò c.h.ế.t mất, đầu óc hoạt động hết công suất, đoán xem tối qua đã xảy ra chuyện gì!]
[Cung nữ (cầm bút học theo): Thăng tiến trong hậu cung, rốt cuộc cô ấy đã làm đúng điều gì?!]
Ánh mắt tôi lướt qua những khuôn mặt đang bàn tán của cung nhân.
Có lẽ bọn họ thật sự rất tò mò, tại sao tôi lại trở thành Tương Phi? Tương Phi cũ đã đi đâu?
Nhưng không ai dám hỏi thêm một câu.
Những người có thể sống sót trong bức tường cung cao chót vót này, đa số đều là người tinh ranh, cẩn thận từng lời nói cử chỉ, rất biết giữ chừng mực.
Chỉ có chủ sự cô cô Vân Thường nhắc đến một câu: "Nương nương, nô tỳ sẽ sắp xếp người khác đi ghi chép việc của Hùng ma ma..."
"Không cần đâu," tôi xua tay, "việc này ta tự làm."
Nghe xong lời tôi, thân thể căng cứng của tất cả cung nữ bỗng chốc thả lỏng.