Đạo Sĩ Vượt Ải Game Kinh Dị - Phần 17: Ngộ Không 5
Cập nhật lúc: 2024-11-24 14:24:26
Lượt xem: 281
Tôi bay vút vào sa mạc nhưng không tìm thấy khe hở lúc trước nữa!
Ngưu Ma Vương hắn...
Hắn...
7
[Ting——]
Hệ thống thông báo: [Chúc mừng người chơi Lý Khả Ái nhận được "Thiên Cung Tàn Quyển". Tập hợp đủ ba bộ tàn quyển, sẽ hé lộ bí mật rè... rè rè... rè rè rè.]
Tiếng rè rè vang lên, thông tin quan trọng bị ẩn đi.
Không phải lỗi hệ thống, là "Ngài ấy", là thế lực phía sau đã can thiệp vào hệ thống.
Thật đáng sợ, đáng hận, đáng ghét!
"Lão Ngưu..." Tôi siết chặt nắm đấm, nước mắt lưng tròng: "Ta sẽ báo thù cho ngươi!"
"Chậc~" Một giọng nói lạnh lùng như băng giá vang lên sau lưng tôi: "Tiểu sư phụ khóc thảm thiết quá."
Thanh niên tóc trắng da trắng đeo giỏ ngọc trắng, ung dung đứng giữa sa mạc.
Hoa tử đằng bên tai đã được thay thế bằng hoa mộc lan.
Hắn không biểu cảm, con ngươi bạc lạnh lùng: "Đừng khóc nữa, tên đó vẫn chưa c.h.ế.t đâu!"
"Ta đã sớm đánh dấu hắn, nếu Ngưu Ma Vương chết..."
Hắn ngẩng đầu hít sâu một hơi: "Mùi hương sẽ thay đổi."
Tôi nước mắt lưng tròng, nghiêng đầu nhìn hắn: "Thật sao?"
Lão Ngưu đã nói lời của Bạch Cốt Tinh không thể tin được nhưng lúc này tôi rất mong hắn nói thật.
"Đương nhiên, ta lừa ngươi làm gì."
Thanh niên xòe tay.
Hắn như một cơn gió âm u bay về phía tôi, thở dài u buồn: "Không ngờ hắn lại có chút kỳ vọng vào ngươi, liều lĩnh hồn phi phách tán cũng muốn đưa ngươi ra ngoài.
"Sau khi Tôn Ngộ Không chết, tên Lão Ngưu kia á~ sớm đã tuyệt vọng rồi.”
"Nhưng hắn lại vì một lời hứa với con khỉ c.h.ế.t tiệt kia, khổ sở chờ đợi ở đây bốn trăm năm.”
"Chờ đợi người được Thiên Mệnh chọn xuất hiện..."
Ngón tay thon dài của hắn nâng cằm tôi lên, ánh mắt đầy vẻ dò xét: "Nhưng ngươi dựa vào cái gì mà khiến Ngưu Ma Vương nhen nhóm hy vọng? Dựa vào cái gì mà khiến hắn liều mạng cứu ngươi?"
Tôi quay đầu đi, gạt tay hắn ra.
Đứng dậy, phủi bụi trên cà sa, quay lưng lại nói với hắn: "Bởi vì cho dù ta chết, ta cũng sẽ truy tìm chân tướng!”
"Bởi vì ta đã quyết tâm, muốn cứu Ngưu Ma Vương khỏi Hỏa Diệm, muốn cứu chúng sinh thoát khỏi bể khổ!"
Thanh niên áo trắng khẽ nhếch môi, trong mắt hiện lên một tia khinh thường.
"Nhưng mà——" Tôi hơi nghiêng đầu, đối mặt với ánh mắt khinh miệt không che giấu của hắn: "Tất cả những điều này ta đều chưa từng nói với Lão Ngưu. Hắn cứu ta cũng không phải vì những điều này..."
Trong mắt thanh niên gợn lên một tia gợn sóng: "Ồ? Vậy là vì sao?"
Tôi nhìn về phía sa mạc mênh mông.
"Hắn không phải tin ta, hắn là tin Tôn Ngộ Không!”
"Là tin Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không trí dũng song toàn, căm thù cái ác!”
"Là tin bách chiến bách thắng, Đấu Chiến Thắng Phật Tôn Ngộ Không vô địch thiên hạ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dao-si-vuot-ai-game-kinh-di/phan-17-ngo-khong-5.html.]
"Là con khỉ kia khiến hắn chờ đợi ở đây…”
"Là con khỉ kia khiến hắn đừng từ bỏ hy vọng..."
Tôi thấy ánh mắt Bạch Cốt Tinh chấn động.
Nhìn thấy hắn từ kinh ngạc đến chấn động rồi lại đến ngơ ngẩn.
Tôi cười.
Không quay đầu lại mà bước đi.
8
Hệ thống bảo tôi tìm ba bộ tàn quyển, bây giờ manh mối đã đứt.
Ngoại trừ tên Bạch Cốt Tinh phiền phức bám đuôi kia, xung quanh tôi không có một sinh vật sống nào, nên đi đâu để hỏi đây?
"Này! Đường Tam Tạng, trong giỏ của ta có bánh ngọt mềm, trà thơm ngon, ngươi có ăn không?"
Hắn cứ bám theo tôi không xa không gần, cách một lúc lại hỏi một câu.
Tôi thấy hắn hơi phiền.
Ưu điểm duy nhất của hắn là hắn lãnhlẽo giống như đỉnh núi tuyết, liếc hắn một cái cũng thấy giải nhiệt phần nào.
Gió ngừng thổi.
Con ngươi tôi đảo một vòng, thử thăm dò hắn: "Mọi người đều nói con khỉ nhà ta đã chết, vậy con lợn nhà ta đâu? Còn cả lão Sa bá chủ Thông Thiên Hà chất phác nhà ta đâu?"
Mặc dù Ngưu Ma Vương nói Bạch Cốt Tinh không đáng tin.
Nhưng, thông tin từ miệng kẻ lừa đảo cũng là thông tin, còn phải xem ngươi phân biệt như thế nào.
Không ngờ, tôi vừa hỏi, Bạch Cốt Tinh còn chưa trả lời, bình luận đã ầm ĩ:
[Hehe, với tư cách là một kẻ lượn lờ khắp nơi trong phòng phát sóng trực tiếp, mấy người đoán xem tôi đã phát hiện ra gì?]
[Đừng vòng vo nữa, chẳng lẽ có người chơi khác ở đây?]
[Sa Ngộ Tĩnh ở động Bàn Tơ, cô ta cũng là người chơi đấy!]
Trong lòng tôi dâng lên một trận kích động.
Để phòng ngừa khán giả phòng phát sóng trực tiếp phát hiện tôi có thể nhìn thấy bình luận, tôi cố ý giả vờ nói: "Trư Bát Giới thích nhất là nhìn nhện tinh tắm rửa, có khi lại tìm thấy nàng ta ở động Bàn Tơ không chừng."
Bình luận đính chính:
[Không phải Trư Bát Giới, là Sa Ngộ Tĩnh!]
[Dù là ai, có thể hội hợp là được rồi! Tiểu Bạch Hoa cũng coi như là vô tình gặp may, có chút vận may trong người.]
Tôi niệm chú triệu hồi sứ đồ, hồn Long bay xuống.
Trong nháy mắt, tôi cưỡi rồng lên mây, bỏ xa thanh niên áo trắng không thấy bóng dáng đâu nữa.
Hắn đeo giỏ đuổi theo phía sau: "Đường Tam Tạng! Đường Tam Tạng!"
Hệ thống mắng lớn: [Khốn kiếp! Như vậy mà được hả? Đường Tam Tạng cô không quản Bạch Cốt Tinh, tự mình cưỡi rồng bỏ chạy?]
Bình luận cười ha hả:
[Hệ thống, tao biết mày rất sốt ruột, nhưng mày đừng sốt ruột.]
[Chậc chậc, tôi thấy rất được đấy chứ! Đường Tăng vốn dĩ cưỡi Bạch Long Mã, Lý Khả Ái cưỡi rồng thì sao nào!]
Cũng có người lo lắng.
[Đây chính là trò chơi kinh dị cấp 4S, hệ thống lại không hạn chế Lý Khả Ái sử dụng pháp thuật, nó sẽ tốt bụng như vậy sao?]
[Âm mưu, nhất định có âm mưu!]