Đạo Sĩ Vượt Ải Game Kinh Dị - Phần 16: Phù Dung Diện 8
Cập nhật lúc: 2024-11-23 19:51:35
Lượt xem: 378
14
Đoạn Ngọc Trác vội vàng chạy khắp phủ để tìm Phòng Lăng.
Cuối cùng cũng tìm thấy cậu ấy trong giếng trời đã cạn khô, cậu ta kéo Phòng Lăng lên!
Phòng Lăng toàn thân đầy thương tích, m.á.u nhuộm đỏ áo xanh của cậu ấy. Cánh tay phải bị gãy, xương sườn gãy ba chiếc, lưỡi bị cắt.
Cả người tàn tạ như cành cây khô mùa đông, không còn sức sống.
Tôi vội vàng cho cậu ấy uống kim đan, níu giữ hơi thở cuối cùng, đồng thời chữa lành cánh tay và xương sườn cho cậu ấy.
Xương gãy có thể nối liền nhưng lưỡi đã mất thì khó mà tìm lại được.
Đoạn Ngọc Trác ôm Phòng Lăng.
Trong đôi mắt cáo dài và hẹp, vẻ lạnh lùng biến mất, thay vào đó là sự lo lắng và đau lòng tột độ, nước mắt tuôn trào.
“Lão Phòng, biết ngay là cậu yếu nhất mà! Đầu óc không linh hoạt, thân thủ lại kém. Biến mình thành bộ dạng thê thảm này cậu hài lòng chưa? Cậu, cậu đây là muốn làm gì chứ!”
Phòng Lăng trợn to hai mắt, a a muốn nói điều gì đó.
Tiếc là không thể nói ra một chữ nào.
Cuối cùng, dùng cánh tay trái lành lặn duy nhất, dường như rất mạnh mẽ nhưng lại khẽ vỗ vào vai Đoạn Ngọc Trác.
Tôi nhìn mà thấy chua xót, kéo Thần Ẩn đi, muốn dành cho họ chút không gian riêng tư.
Vừa đi được vài bước...
“Chị Khả Ái! Cứu mạng cứu mạng cứu mạngg——”
Một tiếng kêu cứu vang lên từ xa, một chấm đen nhỏ ở đằng xa lao vào lòng tôi với tốc độ cực nhanh, suýt chút nữa làm gãy mười chiếc xương sườn của tôi.
Lao vào lòng tôi là một con ngỗng trời.
Tôi: “... Đoan Mộc Thanh, em đang làm cái trò gì vậy?”
Con ngỗng trời hóa thành hình dáng thiếu niên mười tuổi, cậu ấy hốt hoảng chỉ lên trời lắp bắp: “Phù, Phù…”
Chưa kịp để cậu ấy nói hết.
Tiếng khóc than ai oán của quỷ đã vang lên, như khóc như than.
Người xem trên livestream vô cùng căng thẳng.
Phù Dung Diện
[Là Phù Dung Diện! Bà ta tới rồi!]
[Á á á, nghĩ đến mấy cái bản mặt lơ lửng kia là tôi lại thấy rợn hết cả tóc gáy.]
[Đã chui vào trong chăn, tấm chăn chính là kết giới của tôi!]
[Tôi đã in một tấm ảnh của Lý Khả Ái ra, nữ thần phù hộ!]
Phù Dung Diện là quái vật do Thẩm Tử Ân biến thành.
Như thể cảm nhận được người quen cũ đến, chiếc bình ngọc trong tay áo Thần Ẩn rung lên dữ dội. Nút bình bật ra, một làn khói trắng bay ra, ngưng tụ thành hồn phách của Đoạn phu nhân.
Lúc này, từng khuôn mặt xinh đẹp lơ lửng trong màn mưa bụi giáng xuống.
Tôi tập trung toàn bộ tinh thần, niệm chú, chuẩn bị sẵn sàng cho một trận chiến.
Nào ngờ, Đoạn phu nhân lại nước mắt lưng tròng, quỳ sụp xuống đất: "Tỷ tỷ... Tỷ tỷ..."
Hả?
Không phải bà ta vừa mắng tỷ tỷ là "Giả nhân giả nghĩa, lòng dạ hiểm độc" sao?
Không phải bà ta vừa mắng tỷ tỷ là "Chết chưa hết tội! Chết chưa hết tội" sao?
Mắng người ta một trận tơi bời xong giờ lại quỳ xuống là sao?
"Buông bỏ đi." Hàng chục khuôn mặt lơ lửng đồng thanh cất tiếng: "Buông bỏ đi, Thiên Thiên."
"Một trăm năm rồi, sống trong hối hận cũng chỉ là lãng phí thời gian."
"Sao phải khổ sở như vậy?"
15
Trong lúc họ ôn lại chuyện cũ, tôi và Thần Ẩn cuối cùng cũng ghép được mảnh ghép cuối cùng.
...
Trăm năm trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dao-si-vuot-ai-game-kinh-di/phan-16-phu-dung-dien-8.html.]
Vào một đêm xuân dịu dàng.
Phủ Ô Tổng Quản đèn đuốc sáng trưng, cửa ra vào được canh phòng nghiêm ngặt, đến một con ruồi cũng không lọt ra ngoài.
Gia đinh cầm đuốc, lục soát khắp nơi trong phủ.
Cuối cùng, bọn họ nhắm vào khuê phòng của các cô nương - Phương Hoa Hiên.
Các cô nương mặc áo ngủ trắng, bị lôi dậy khỏi giấc ngủ. Họ run rẩy, những vết thương trên người dưới ánh đuốc trông thật kinh hoàng.
Vết thương cũ chưa lành, vết thương mới lại chồng lên, vết sẹo trên người chẳng bao giờ hết.
Giờ đây, đến cả mạng sống cũng sắp mất.
"Ai đã ăn trộm? Nói ra, ta sẽ tha cho các ngươi khỏi cái chết."
"Nếu không nói, các ngươi đừng hòng sống sót!"
Ô Tổng Quản ngồi trên chiếc ghế tử đằng, rít một hơi thuốc lào. Giọng nói chói tai, ẻo lả.
Trong làn khói thuốc lượn lờ, những nếp nhăn trên khuôn mặt hốc hác của hắn chồng chất lên nhau như những ngọn núi.
Đôi mắt tinh ranh như hai ngọn đèn ma trơi trên núi.
Sau một hồi im lặng c.h.ế.t chóc.
Một cô nương có gương mặt thanh tú phù dung, mày liễu bước ra: "Là ta."
Con ngươi của Ô Tổng Quản đảo một vòng trên người nàng: "Ngươi đã ăn trộm gì?"
Ông ta không tin, muốn thử nàng.
"Kim Đan." Thẩm Tử Ân nhìn thẳng vào ông ta: "Ta đã ăn trộm Kim Đan của công công!"
Lão thái giám biến sắc, nàng ta đã đoán đúng.
Đúng là thuốc tiên đã bị mất.
Ông ta đã mất ba mươi năm mới tìm được một cây Huyết Linh Chi để luyện thuốc! Mới luyện ra được một viên kim đan này!
Ông ta còn mấy cái ba mươi năm nữa mà chờ?
Cô nương nói kim đan đã nằm trong bụng nàng ta.
Lão thái giám ra lệnh cho gia đinh đánh nàng ta một trận, sau đó lại m.ổ b.ụ.n.g nàng ta ra!
Bên trong chỉ có nửa bát bột lọc.
Cảnh tượng đẫm m.á.u khiến các cô nương sợ hãi hét lên và khóc lóc thảm thiết.
Không tìm thấy kim đan, chẳng lẽ đã bị tiêu hóa rồi?
Ánh mắt của Ô Tổng Quản đảo qua khuôn mặt của họ, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt của Thẩm Thiên Thiên, khi đó mới mười hai tuổi.
Hắn hỏi: "Ngươi là muội muội của nàng ta?"
Bà ta đáp: "Ta xấu hổ khi làm muội muội của nàng ta."
Hắn hỏi: "Ồ?"
Bà ta đáp: "Thẩm Tử Ân không biết công công đối xử tốt với chúng ta như thế nào. Công công đã mua chúng ta, cho chúng ta cơm ăn áo mặc."
"Không còn phải sống trong căn nhà tranh lụp xụp dột nát nữa, chúng ta phải biết ơn công công."
"Thẩm Tử Ân không chỉ không biết ơn mà còn ăn trộm đồ của công công."
"Không những ăn trộm đồ của công công mà còn muốn ám sát công công."
"Nàng ta không xứng làm tỷ tỷ của ta!"
Giọng nói của cô nương non nớt, khuôn mặt ngây thơ.
Xác của tỷ tỷ nằm dưới chân.
Thẩm Thiên Thiên không rơi một giọt nước mắt nào.
...
Thẩm Thiên Thiên không rơi một giọt nước mắt nào.
Bà ta thản nhiên, như thể người c.h.ế.t không liên quan gì đến bà ta.
16
"Sự bộc lộ của một loại cảm xúc nào đó, có lẽ chính là sự che giấu của một loại cảm xúc khác.” Thần Ẩn thản nhiên nói.
Tôi khẽ gật đầu.
...