Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đạo Sĩ Vượt Ải Game Kinh Dị - Phần 16: Phù Dung Diện 1

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-11-23 19:51:20
Lượt xem: 390

Những nha hoàn dám cả gan leo lên giường thiếu gia đều… Biến mất không dấu vết!

Người ta đồn rằng phu nhân đã cho các nàng ấy một số tiền rồi đuổi đi.

Kẻ khác lại bảo phu nhân đã đánh các nàng ấy đến c.h.ế.t rồi quẳng xác đi.

Tối hôm đó…

Tôi cũng lén lút leo lên giường thiếu gia.

Càng về khuya, trên chiếc giường bạch ngọc hiện lên những sợi tơ nhện, tấm màn xanh sạch sẽ cũng nhuốm đầy bụi bặm.

Tiếng động sột soạt vang lên.

Một bàn tay trắng bệch từ phía sau thò ra, bóp lấy cổ tôi…

1.

Tôi, Lý Khả Ái, xuyên không thành một nha hoàn nhỏ bé chuyên lo việc nhóm củi trong Đoạn phủ của game kinh dị.

Đoạn phủ là gia đình giàu nhất Cẩm Thành, độc chiếm hai ngành kinh doanh trà và tơ lụa, núi vàng núi bạc chất cao như núi, tiêu mười đời cũng không hết.

Thiếu gia Đoạn phủ tên là Đoạn Ngọc Trác, 17 tuổi, dung mạo tuấn tú, lạnh lùng mà quyến rũ, nho nhã và lịch sự.

Chẳng những đẹp trai, cậu ta còn nổi tiếng tài hoa khắp vùng Giang Nam, số mệnh cao quý, tương lai chắc chắn sẽ làm quan to, phong hầu bái tướng.

Mấy nha hoàn hầu hạ thiếu gia bề ngoài thì ngoan ngoãn nhưng trong bụng toàn một rổ mưu mô quỷ kế – Ai cũng muốn leo lên giường thiếu gia!

Nếu được ân ái với thiếu gia, biết đâu ngày mai sẽ được nâng lên làm di nương thì sao.

Một nha hoàn leo lên giường, khăn lụa bên người nổi lềnh bềnh trong giếng.

Hai nha hoàn leo lên giường, ba lọn tóc xanh nhuốm bùn đất.

Ba nha hoàn leo lên giường, đôi khuyên tai bạc chìm xuống ao…

Trong nháy mắt, mười nha hoàn biến mất không một dấu vết.

Các bà v.ú trong phủ xì xào bàn tán, đều cho rằng: “Chắc chắn là phu nhân đã đưa tiền rồi đuổi đám nha hoàn hèn mọn đó đi rồi.”

Những nha hoàn còn lại thì sợ hãi, vừa lau nước mắt vừa phán đoán: “Chắc là phu nhân đã đánh các nàng ấy đến c.h.ế.t rồi lén lút vứt xác đi! Không ai biết, quỷ không hay. Nếu không, tại sao các nàng ấy đi mà không nói với tỷ muội ta một tiếng…”

“Lý Khả Ái, ngươi nghĩ sao?” Tiểu Thúy hỏi tôi.

Tôi gom hết vỏ hạt dưa nhét vào tay nàng ấy, thẳng thắn nói: “Bọn họ bị yêu quái bắt đi rồi, ngươi cứ giữ mấy cái vỏ hạt dưa này cho kỹ. Lỡ yêu quái đến bắt ngươi, biết đâu nó có thể cứu mạng ngươi.”

Mấy nha hoàn khác cười nhạo tôi: “Ngày thường đã thấy nàng ta bẩn thỉu đáng ghét rồi, không ngờ còn bị điên nữa.”

Trong số các nha hoàn, chỉ có Tiểu Thúy đối xử tốt với tôi.

Những người khác thì chia bè kết phái, rất thích bắt nạt tôi.

Tôi lắc đầu, không muốn chấp nhặt với bọn họ.

Bởi vì, thời gian không còn nhiều nữa.

Trời dường như ngày càng tối nhanh hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dao-si-vuot-ai-game-kinh-di/phan-16-phu-dung-dien-1.html.]

Tôi tên là Lý Khả Ái, là một tiểu đạo sĩ của thế kỷ 21.

Là người thừa kế Tiêu Dao Tông trên núi Phù Mộng, giỏi về chú thuật, phù chú và triệu hồi thuật.

Tôi đánh nhau rất giỏi!

Ngay cả sư phụ cũng từng bị tôi đánh rụng hai cái răng cửa.

Để giúp sư tỷ trả nợ, tôi nhận lời mời của trò chơi kinh dị, bước vào không gian trò chơi bí ẩn.

Thắng, sẽ nhận được một khoản tiền lớn.

Thua, đương nhiên là mất mạng.

Lúc này, tôi đang ở trong một phó bản cấp 3S có tên là “Phù Dung Diện”.

Cái hệ thống đáng ghét đã tước đoạt hết pháp lực của tôi, chỉ cho tôi một nắm hạt dưa (như mấy ông già xem điện thoại trên tàu điện ngầm ấy).

Nó còn nịnh nọt một cách trơ trẽn: [Mấy hạt dưa này có thể cứu mạng cô đấy, còn không mau cảm ơn ơn huệ của hệ thống?]

Nó còn dám nói nữa à?

Nếu không phải nó tước đoạt hết khí của tôi, tôi cần dùng đến mấy thứ này để bảo vệ bản thân sao?

Hệ thống nghiêm túc nói: [Chỉ khi ***, cô mới có thể khôi phục pháp thuật. Chỉ khi ****, cô mới có thể phá đảo trò chơi. Chúc cô may mắn!]

*** là cái gì?

**** lại là cái gì?

Trong lòng tôi thầm chửi rủa hệ thống tám trăm lần.

2.

Tôi ăn hết hạt dưa.

Vỏ hạt dưa thì đưa cho Tiểu Thúy, người duy nhất đối xử tốt với tôi.

Đối đầu trực diện với yêu ma quỷ quái, tôi không sợ!

Mặc dù đã mất hết khí, không thể thi triển pháp thuật. Nhưng trước khi vào trò chơi, tôi đã vẽ một đống bùa – bùa sấm sét, bùa lửa, bùa gió, cái gì cũng có!

Bị hệ thống lừa nhiều, dĩ nhiên phải rút kinh nghiệm chứ.

Tôi sẽ leo lên giường thiếu gia, lấy thân mạo hiểm!

Trời vừa tối, tôi đổ tro lò xong cũng chẳng kịp rửa mặt, rón rén như mèo con lẻn vào sân trong, quan sát xung quanh phòng ngủ của thiếu gia.

Sau khi xác định không có ai, tôi cẩn thận đến trước cửa phòng.

Vừa định đẩy cửa bước vào…

“Ngươi đang làm gì vậy?” Giọng nói lạnh nhạt vang lên kèm theo một câu phỏng đoán vang lên: “Chẳng lẽ ngươi cũng muốn leo lên giường ta để được sủng ái sao? Ta đã gặp nhiều nha hoàn như ngươi rồi.”

Tôi quay đầu lại, nhìn thấy một khuôn mặt đẹp đến nao lòng.

Thiếu niên mặc áo gấm, khí chất lạnh lùng như tuyết trên núi Thiên Sơn. Nhưng cậu ta lại sở hữu một đôi mắt cáo dài hẹp, trong sự lạnh lùng toát lên vẻ quyến rũ.

Nhìn quen quen…

Loading...