Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đạo Sĩ Vượt Ải Game Kinh Dị - Phần 15: Tâm 8

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-11-22 21:04:29
Lượt xem: 409

13

Sau khi vong hồn được an nghỉ, chúng tôi nghe thấy tiếng tim đập.

Thình thịch…

Thình thịch…

“Nó xuất hiện rồi.”

Ánh mắt Bạch Nhược Hàm cảnh giác, hàm dưới căng cứng: “Mọi người cẩn thận, nó sẽ khơi gợi 'Chấp' trong lòng các ngươi.”

Nó là “Ngã Chấp Chi Tâm”!

Chỉ trong nháy mắt, sương mù đen kịt bao trùm xung quanh.

Những người xung quanh ta biến mất! Mùi thơm cay nồng ập đến.

Tôi cúi đầu xuống, nhìn thấy bò đầy đất là……

“Tôm hùm đất cay?”

Tôi há hốc mồm.

Trong sông chảy nước ép dưa hấu, dưới gốc cây chất đầy cua rang me, trên đầu lơ lửng kẹo bông gòn, tôm hùm đất bò lổm ngổm khắp mặt đất……

Hàng loạt dừa được bổ sẵn, từng đống cá hồi, gan ngỗng xèo xèo mỡ, nhím biển sạch sẽ tươi ngon……

Hoa quả được rửa sạch sẽ, sầu riêng được tách vỏ.

Sữa chua nếp cẩm khai vị, lẩu cá tuyết bổ dưỡng.

Bánh ngọt ngoan ngoãn xếp thành hai hàng, bánh tart mâm xôi hoa hồng vải thiều, bánh pudding bơ, bánh ngàn lớp phượng hoàng, bánh su kem caramel……

Bình luận bắt đầu tràn ngập nước miếng.

[Nửa đêm nửa hôm rồi, đây là làm cái gì vậy! Làm cái gì vậy! (giọng Thiên Tân)]

[Nếu tôi có tội…… Khụ, tôi không có tội! Tại sao nửa đêm lại tra tấn tôi thế này?]

[Hu hu hu, thèm quá, đặt một cái bánh kem dâu tây ngay liền.]

[Ờ, mọi người ơi, đây là ảo giác của Lý Khả Ái đấy! Chấp niệm của cô ấy lại là mấy thứ này nữa rồi!]

[Ngã Chấp Chi Tâm còn đáng sợ hơn cả Bí cảnh Thanh Hằng trong “Bích Lạc Thí Luyện”! Lần đó chỉ xuất hiện tôm hùm đất thôi, lần này…… Không dám tưởng tượng nếu mình ở Mê Chướng sơn sẽ nhìn thấy gì……]

[Phải nói là, cô nàng tham ăn lại thoát nạn rồi.]

Tôi nuốt nước miếng, thở dài.

Tự thôi miên một cách ấm ức: “Tôi không thèm, tôi không thèm…”

Hu hu hu, tôi thèm c.h.ế.t mất!

Cuối cùng, bằng cách tự tẩy não, tôi đã phá vỡ ảo giác.

Sương mù đen tan biến, trước mắt xuất hiện một trái tim khổng lồ.

Thình thịch…

Thình thịch…

14

Những người khác đều không ở đây.

“Ngã Chấp Chi Tâm” giống như một quả lê khổng lồ, mạch m.á.u chằng chịt, đập thình thịch.

Sương mù đen bao quanh nó, màu đỏ và đen đan xen, khiến người ta kinh hãi.

Nó rất lớn, ước chừng cao ba tầng lầu.

Tôi đứng trước mặt nó, trông thật nhỏ bé.

Tạ Đường, Phượng Ngọc Sâm, Xuân Nhật Anh và Bạch Nhược Hàm đều không có ở đây.

Trước mặt nó chỉ có một mình tôi.

Tôi lạnh lùng bắt quyết: “Càn Quyết, Thất Tinh Long Uyên!”

Thanh bảo kiếm tỏa ra hào quang, phát ra ánh sáng vàng chói lọi! Đâm mạnh vào trái tim khổng lồ kia——

Ngay khi mũi kiếm sắp xuyên qua nó, nó đột nhiên biến mất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dao-si-vuot-ai-game-kinh-di/phan-15-tam-8.html.]

Tôi nghe thấy một giọng nói vang lên……

“Bảo kiếm, không thể g.i.ế.c c.h.ế.t ta đâu.”

“Ta vốn dĩ là tập hợp của những chấp niệm mà~”

“Lý Khả Ái, rồi sẽ có ngày, ta gặp lại ngươi! Đến lúc đó, trong ảo giác của ngươi chắc chắn sẽ xuất hiện những thứ thú vị đấy.”

Giọng nói này.

Đến từ trái tim tôi.

Tôi ôm ngực.

Hệ thống im lặng bấy lâu, đột nhiên thông báo: “Ngã Chấp Chi Tâm đã rời khỏi bản đồ 'Tâm', di chuyển đến…”

Tiếng rè rè không ngừng, làm nhiễu loạn thông tin phía sau.

Hệ thống im lặng một lúc, qua loa nói: “Ok, di chuyển đến đâu là một bí mật, xin mời các vị người chơi tự bảo trọng.”

Trời tờ mờ sáng, ánh ban mai chiếu rọi Mê Chướng sơn.

Sương mù đen tan biến, ảo giác tiêu tan.

Có lẽ, ngọn núi này nên đổi tên rồi.

Tôi quay đầu lại, thấy các đồng bọn đều ở gần đó nhưng ai nấy đều mồ hôi nhễ nhại, sắc mặt trắng bệch, dường như trạng thái không được tốt lắm.

Không muốn tìm hiểu xem trong lòng bọn họ có chấp niệm gì.

Tôi duỗi người, tắm mình trong ánh nắng. Toàn thân thư thái, thật hạnh phúc biết bao.

……

Xuân Nhật Anh phát hiện mình đại nạn không chết, vui mừng đến rơi nước mắt.

Cô ấy hớn hở chạy về phía Bạch Nhược Hàm. Giống như một chú nai con mùa xuân, ngây thơ non nớt, tràn đầy sức sống.

Ngay khoảnh khắc cô ấy lao vào lòng thư sinh——

Tay của thư sinh xuyên qua lồng n.g.ự.c cô ấy! Moi tim cô ấy ra!

Trong mắt, miệng, trái tim Bạch Nhược Hàm tuôn ra từng luồng hắc vụ…

Giọng hắn khàn khàn, giống như cánh cửa sắt rỉ sét kẹp vỡ quả óc chó, không ngừng lặp lại câu nói đó: “Vì nàng, ta sẽ g.i.ế.c hết yêu ma thiên hạ! Vì nàng, ta sẽ g.i.ế.c hết yêu ma thiên hạ!”

“Vì nàng, ta sẽ g.i.ế.c hết yêu ma thiên hạ…”

Chấp niệm trừ ma, khiến hắn nhập ma!

Chấp niệm cứu cô ấy, ngược lại đã g.i.ế.c c.h.ế.t cô ấy!

Xuân Nhật Anh giống như chim bị cung tên b.ắ.n thủng, giống như diều bị đá vỡ, tan nát ngã xuống bùn đất.

Thiếu nữ mặt mày tái nhợt, rải đầy phù lục trên đất, màu đỏ, màu trắng…

Những phù lục đó, là để đối phó với yêu ma làm hại cô ấy.

Những phù lục đó, không phải để đối phó với người mình yêu.

“Không——”

Tôi lao về phía Tiểu Anh, ôm cô ấy lên.

Thiếu nữ thoi thóp.

Trên màn hình, có người gợi ý.

[Tiểu Bạch Hoa, mau đưa cô ấy về đại sảnh game, "Bàn Tay Hoa Đà" của tôi có thể cứu cô ấy một mạng! Nhanh lên nhanh lên!]

Tôi lấy ra Kim Đan, nhét vào miệng Tiểu Anh, níu giữ hơi thở cuối cùng của cô ấy.

“Hu hu hu, Tạ Đường, cậu mau nói với cô ấy là cậu yêu cô ấy…”

Tôi khóc: “Chúng ta phải lập tức trở về đại sảnh game!”

Tạ Đường thở dài.

Cậu ấy ngồi xổm xuống, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói với tôi và Tiểu Anh: “Ta… ta yêu nàng.”

Không biết vì sao, lần này lại có hiệu quả.

Tiểu Anh trong lòng tôi đột nhiên biến mất.

Loading...