Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đạo Sĩ Vượt Ải Game Kinh Dị - Phần 15: Tâm 7

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-11-22 21:04:27
Lượt xem: 409

Tà ma ở Mê Chướng sơn rất nhiều, trong Cam Lâm thành cũng không ít.

Tiểu Bạch Long lo lắng rằng mình không thể chăm sóc tốt cho cô ấy nên nhờ chúng tôi giúp đỡ.

Tôi là đạo sĩ, cũng biết chút ít về bói toán.

Nghe hắn nói xong, tôi vội vàng lấy mai rùa và cỏ thi ra bói cho Tiểu Anh, bói xong phát hiện quả thật có điềm dữ.

Tôi nhíu mày, lo lắng mình đã tính toán sai.

Lại lấy ra cuốn lịch âm đã lâu không dùng đến, đây là bảo bối mà sư huynh tinh thông bói toán đã tặng cho tôi.

Từ khi pháp thuật của tôi càng ngày càng mạnh, tôi rất ít khi xem nó.

[Nghi: Chư sự bất nghi.]

[Kị: Chư sự giai kỵ.]

Ta: “… Lâu lắm rồi không gặp phải điềm báo nào xấu đến mức này.”

Bạch Nhược Hàm nhìn Tiểu Anh, trong mắt tràn đầy sự dịu dàng.

Hắn đứng dậy, đứng bên hồ.

Để lại cho chúng tôi một bóng lưng thanh tú, lạnh lùng.

“Dù có xấu đến đâu, ta cũng sẽ bảo vệ nàng ấy!”

“Vì nàng ấy, ta nhất định sẽ g.i.ế.c sạch yêu ma trên đời!”

”Tuy nàng ấy không nhớ ta nhưng ta sẽ không bao giờ quên cơn mưa hoa anh đào ở Quảng Hàn môn năm đó…”

11.

Đêm đó, Bạch Nhược Hàm đã tiêu diệt ba trăm yêu ma trong thành.

Thủ đoạn tàn nhẫn, không chút do dự.

Ngày hôm sau, chúng tôi cùng nhau lên đường đến Mê Chướng sơn.

Sau khi do dự rất nhiều lần, cuối cùng vẫn quyết định đưa Xuân Nhật Anh đi cùng.

Bạch Long không muốn nói cho Tiểu Anh biết cô ấy sắp gặp nạn, sợ cô ấy hoảng sợ, muốn âm thầm bảo vệ cô ấy vượt qua cửa ải này.

Ba chúng tôi đều không đồng ý.

“Tiểu Anh không yếu đuối như vậy.”

Tôi nghiêm túc nói: ‘Nói rõ ra, cô ấy mới có thể tự bảo vệ mình tốt hơn.”

Sau khi biết chuyện, Tiểu Anh sợ đến mức suýt chút nữa đã leo lên cổ tôi.

Tộ đưa hết tất cả bùa chú đã vẽ sẵn cho cô ấy —— mười lá bùa gió, ba mươi lá bùa lửa và ba mươi lá bùa sấm sét.

Cô ấy lúc này mới yên tâm.

Ngoài ra —— tôi đã cố gắng để Tạ Đường nói "Anh yêu em" với Tiểu Anh.

Hoàn thành nhiệm vụ công lược, có lẽ Tiểu Anh có thể quay về sảnh game.

Nhưng Tạ Đường nhíu mày nói ba lần, Xuân Nhật Anh vẫn ngây ngốc đứng yên tại chỗ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dao-si-vuot-ai-game-kinh-di/phan-15-tam-7.html.]

Phượng Ngọc Sâm thản nhiên nói: “Vô ích thôi, hệ thống đâu có ngu, yêu hay không yêu, nó đều biết cả.”

Hắn lười biếng liếc nhìn Xuân Nhật Anh: “Tạ Đường sẽ không yêu cô đâu, cô sẽ phải ở lại bản đồ này cả đời đấy.”

Xuân Nhật Anh sau một thoáng ngớ người, liền òa khóc.

Tôi: “…”

Thực sự rất ghét cái tên Phượng công tử này!

Tôi nhún vai, cười chế giễu hắn: “Anh cũng vậy thôi, ở lại bản đồ này cả đời đi.”

Hắn lúc này mới sa sầm mặt mày.

Tóm lại, năm người chúng tôi cùng nhau đến Mê Chướng sơn.

12

Mê Chướng sơn sương mù dày đặc, quỷ khí âm u.

Tây Thi mất mặt, với khuôn mặt bê bết m.á.u thịt, hướng về phía tôi cười quái dị: “Ta thích khuôn mặt của ngươi…”

Tiếng khóc của Trương tiên sinh như điên như dại, chữ viết ông ấy vung bút viết ra, giống như những con nòng nọc đang ngọ nguậy cắn xé lao về phía chúng tôi.

Vương đồ tể giơ cao con d.a.o mổ lợn, Bảng Nhãn công tử vươn móng vuốt sắc nhọn……

Hàng nghìn yêu ma lao về phía chúng tôi!

Trong đôi mắt thanh tú của Bạch Nhược Hàm hiện lên sát ý nồng đậm!

Không đợi chúng tôi ra tay, hắn gầm lên một tiếng rồng phẫn nộ, chấn động cả đất trời! Thần long chi khí cuồn cuộn tuôn ra ——

Trong nháy mắt, khắp núi đồi đều la liệt ma thi!

Thư sinh áo trắng nhẹ nhàng lau đi m.á.u trên đầu ngón tay, hôn lên mắt Xuân Nhật Anh.

Hắn khàn giọng nói: :Đừng sợ, ta sẽ g.i.ế.c sạch yêu ma! Không để chúng đến gần nàng trong vòng ba tấc.”

……

Ba bóng đèn chúng tôi đồng loạt lùi lại một bước.

Không hổ danh là Bích Ba phủ quân, có thể bảo vệ Cam Lâm thành tốt như vậy!

Hắn thực sự rất mạnh!

Yêu quái trong thành dưới sự quản lý của hắn không dám làm loạn chút nào, ngay cả quái vật xúc tu cũng ngoan ngoãn trị vì đất nước, không ăn thịt người —— nói chính là hoàng tộc mà Tạ Đường đang cai trị.

Mùi m.á.u tanh làm nhạt đi sự lãng mạn.

Tôi liếc nhìn xung quanh: “Nếu tên Thần Ẩn kia mà ở đây, chắc chắn anh ta sẽ siêu độ cho bọn chúng.”

“Những con quỷ này cũng không phải ai cũng là kẻ xấu, ví dụ như Tây Thi và Trương tiên sinh kia, cũng thật đáng thương…”

Hai tay tôi bắt quyết.

“Thái Thượng Sắc Lệnh, Siêu Độ Cô Hồn.”

“Quỷ Mị Nhất Thiết, Tứ Sinh Triêm Ân…”

Ánh sáng dịu dàng chiếu xuống núi non, bao phủ khắp nơi.

Cứ như nỗi đau được xoa dịu, tiếng kêu gào của vong hồn dần dần yên tĩnh.

Loading...