Đạo Sĩ Vượt Ải Game Kinh Dị - Phần 15: Tâm 6
Cập nhật lúc: 2024-11-22 14:04:25
Lượt xem: 426
9
Dân chúng quỳ rạp trước tượng thần Bạch Long.
Người nóng tính thì gào khóc thảm thiết, người hiền lành thì lặng lẽ lau nước mắt.
"Bích Ba phủ quân, xin ngài cứu lấy chúng tôi!"
"Dưới sự phù hộ của ngài, người và yêu trong thành từ trước đến nay luôn hòa thuận, không ai dám làm càn. Nhưng gần đây, lại không được yên ổn..."
Phu quân của Tây Thi là một người đàn ông trung niên gầy gò hiền lành.
Từ khi ái thê qua đời, tóc ông bạc trắng chỉ sau một đêm.
Ông muốn truy tìm hung thủ nhưng nha môn lại nói đây là vụ án treo.
"Thê tử của ta c.h.ế.t không rõ ràng, da mặt còn bị lột sạch, xin ngài tìm ra hung thủ, báo thù cho nàng!"
Ông vừa dứt lời.
Một lão tú tài tóc bạc phơ cũng rơi lệ cầu xin: "Từ khi Thái úy đại nhân mất tích, lão hủ ngày đêm chỉnh lý bản thảo, vắt óc suy nghĩ cũng không viết nổi quyển thứ hai."
Ông ta là trợ thủ của Thái úy tiên sinh, Tôn Gia Hòa.
"Hiệu sách giục quá gấp, xin Long Vương gia giúp tôi đào ba thước đất, tìm Thái úy đại nhân trở về!"
Có người khóc vợ, khóc con gái, khóc bạn thân, khóc đồng sự...
Bích Ba phủ quân là thần hộ mệnh của kinh thành, trên vai ngài gánh vác hy vọng của bách tính.
10
Đợi dân chúng giải tán.
Thư sinh áo trắng dắt tay Xuân Nhật Anh, đạp nước lướt sóng mà đến.
"Tiểu Khả Ái!" Tiểu Anh kinh ngạc gọi tôi.
Cô ấy nhìn thấy Thái tử đứng bên cạnh tôi, sắc mặt hơi thay đổi.
Ngượng ngùng nháy mắt với tôi, nhỏ giọng nói: "Sao cậu lại mang hắn theo? Cậu quên kế hoạch của chúng ta rồi à?"
Tôi kéo cô ấy đến bên cạnh, cũng hạ giọng nói: "Đồ ngốc, cậu công lược nhầm người rồi! Cậu công lược nhầm Bích Ba phủ quân rồi."
Xuân Nhật Anh: "... Hả?"
Thư sinh chắp tay với chúng tôi: "Các vị là bằng hữu của Anh cô nương? Bản quân có việc muốn nhờ."
Hắn phẩy tay áo, màn sương nước trong lành ập đến Tiểu Anh.
Thiếu nữ lập tức ngất xỉu trong lòng tôi.
Thư sinh lại phẩy tay áo, bàn ghế, chén bát, đồ ăn thức uống xuất hiện từ hư không.
Hắn mời: "Mời các bằng hữu an tọa."
Ba chúng tôi nhìn nhau rồi thận trọng ngồi xuống.
Bích Ba phủ quân tên là Bạch Nhược Hàm, là con rồng duy nhất trong thế giới phụ bản này.
Hắn là thần hộ mệnh của Cam Lâm thành, sống trong hồ Bích Ba mênh mông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dao-si-vuot-ai-game-kinh-di/phan-15-tam-6.html.]
"Lời cầu xin của bách tính, chắc hẳn các vị cũng đã nghe thấy. Thật ra…”
"Kẻ g.i.ế.c Tây Thi không phải ai khác, chính là bản thân nàng ta."
Lời vừa nói ra, tôi rất kinh ngạc.
Bạch Nhược Hàm chậm rãi kể:
"Tây Thi thời trẻ, là mỹ nhân nổi tiếng trên phố Hồng Diệp nhưng thời gian trôi qua, nàng ta cũng không thể tránh khỏi việc già đi.”
"Nàng ta không chấp nhận được việc nhan sắc tàn phai, sinh ra chấp niệm với cái đẹp rồi nhập ma.”
“Thân xác tuy c.h.ế.t nhưng ma tâm lại trôi dạt đến Mê Chướng sơn rồi.”
Hắn đưa ngón trỏ ra, chỉ về phía xa xa, nơi sương mù giăng lối để lộ ra một góc núi xanh biếc.
Thái tiên sinh, tác giả của “U Minh Quỷ Sự Lục”, khi viết quyển thứ hai đã cảm thấy không hài lòng với một câu chuyện trong đó.
Ông ấy nâng bản thảo lên, hết lần này đến lần khác trau chuốt, sửa đổi nhưng vẫn không vừa ý.
Ông ấy không thể thoát khỏi chấp niệm phải viết ra một câu chuyện hoàn hảo, cứ cố chấp lặp đi lặp lại việc viết đi viết lại, kết quả là bị nhập ma.
Còn nói về Trạng Nguyên và Bảng Nhãn.
Trần công tử vì trong buổi thi Đình đã lỡ lời nói sai một câu, khiến Hoàng thượng không vui.
Còn Liễu công tử thì ứng đối trôi chảy, lời nào cũng châu ngọc.
Cuối cùng, danh hiệu Trạng Nguyên đã thuộc về Liễu công tử, Trần công tử đành ngậm ngùi nhận lấy vị trí Bảng Nhãn.
Bảng Nhãn không ngừng hối hận vì mình đã lỡ lời, hết lần này đến lần khác tua lại trong đầu về buổi thi Đình hôm đó, dẫn đến nhập ma, thậm chí còn ăn luôn cả não của Trạng Nguyên.
“Con gái Vương đồ tể, không phải bị Lư tú tài khinh bạc, cũng không phải bị Tiền viên ngoại cưỡng bức.”
“Mà là do chính tay Vương đồ tể gây ra.”
“Hắn không phải là cha ruột của cô nương ấy.”
“Vương cô nương là con gái của bạch nguyệt quang trong lòng Vương đồ tể thuở trẻ, sau khi bạch nguyệt quang ấy qua đời vì bệnh, hắn đã nhận nuôi con gái của nàng.”
“Càng lớn, Vương cô nương càng giống mẹ mình…”
Nỗi si mê với bạch nguyệt quang năm xưa đã khiến cho Vương đồ tể nảy sinh tâm ma.
Cuối cùng, hắn đã giơ tay ma quỷ với thiếu nữ ấy.
Từng chuyện, từng chuyện một.
Không chuyện nào là không phải do “chấp niệm” gây ra.
Bạch Nhược Hàm chỉ về phía ngọn núi xanh biếc xa xăm, nói: “Trong lòng Mê Chướng sơn có một trái tim đang đập mang tên 'Ngã Chấp Chi Tâm', theo sát khí của nó ngày càng mạnh lên, nó đã khơi dậy sự bất cam, hối hận, chấp mê trong lòng người dân trong thành…”
“Cuối cùng khiến người ta nhập ma.”
Bạch Nhược Hàm quay đầu lại, dường như có chút lo lắng: “Ta sẽ bảo vệ bá tánh trong thành, đánh nát trái tim đó!”
“Nhưng ta lo lắng cho Anh cô nương.”
Tiểu Bạch Long từng bói cho Tiểu Anh, phát hiện ra cô ấy không lâu nữa sẽ gặp đại nạn.
—— Cô ấy sẽ c.h.ế.t dưới tay Ma đầu.