Đạo Sĩ Vượt Ải Game Kinh Dị - Phần 15: Tâm 3
Cập nhật lúc: 2024-11-22 14:04:20
Lượt xem: 456
4
Mang theo trái tim thấp thỏm bất an, tôi lẻn vào hoàng cung.
Tiểu Anh nói, mỗi đêm Thái tử đều ở thư phòng đọc thơ luận văn, mãi đến giờ Hợi mới quay về tẩm điện.
Tôi định giả làm nha hoàn, đến thư phòng đưa bánh ngọt, ân cần thăm hỏi hắn, làm quen một chút.
Lần này tôi phải từng bước một, thiết lập hình tượng người dịu dàng chu đáo. Không thể nóng vội như lúc công lược Phượng Ngọc Sâm được!
Kế hoạch không theo kịp biến hóa.
—— Hoàng cung quá lớn, tôi lạc đường rồi.
Rẽ trái rẽ phải, cuối cùng lại rẽ thẳng vào tẩm điện của hắn.
Trong truyền âm phù vang lên giọng nói của Tiểu Anh: "Tiểu Khả Ái, tớ đã thiết kế một đoạn thoại, cậu luyện tập cho tốt, đừng làm tớ thất vọng đấy."
Thiếu nữ nũng nịu giọng nói làm mẫu cho tôi nghe: "Công tử trông quen mắt quá, chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi nhỉ?”
"Đêm khuya sương xuống, chỉ sợ công tử gối chiếc đơn độc, nô tỳ nguyện ý..."
Nghe cứ như hồ ly tinh trong Liêu Trai muốn quyến rũ thư sinh, nhưng lại là cái loại đầu óc không được minh mẫn ấy.
Đầu tôi đầy vạch đen, vội vàng tắt truyền âm phù.
Vẫn là phải dựa vào bản thân thôi!
Tôi trốn dưới gầm giường, suy nghĩ lời mở đầu: "Thái tử điện hạ, mệnh ngài thiếu ta!”
"Điện hạ đoán xem ta tên gì? Ta tên là Lý Khả Ái! Đúng vậy, chính là chữ 'Khả Ái' mà ngài đã khoanh tròn đó ~"
Màn hình khóc ròng.
[Toang rồi! Căn bệnh xấu hổ thay người khác của tôi lại tái phát…]
[Trình độ bắt chuyện của Tiểu Bạch Hoa cũng ngang ngửa trình độ ca hát của cô ấy.]
[Tôi cá là cô ấy sẽ bị Thái tử dùng xúc tu quăng xuống hồ Bích Ba.]
[Dừng tay lại đi, Lý Khả Ái!]
[Đây đề nghị cưỡng chế yêu đương nha, nếu dùng mưu kế chiếm đoạt, ắt sẽ lụy vào lưới tình mà bại thân. ~]
Tôi thật sự không cam lòng.
Có tệ như vậy sao?
Không cam lòng, tôi ăn hết bánh ngọt chuẩn bị cho Thái tử.
Ăn no lại buồn ngủ, tôi đợi mãi đợi mãi... Từ hoàng hôn đến tận đêm khuya.
...
Cảm giác lạnh lẽo lướt qua má tôi.
Hơi thở nóng áp phả vào cổ tôi, tê tê dại dại.
Tôi mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường êm ái.
Gương mặt tinh xảo xinh đẹp của thiếu niên ở ngay sát mặt tôi, đôi mắt long lanh ngây ngốc nhìn tôi, ngón tay thon dài đang vuốt ve khuôn mặt tôi.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, ngón tay lạnh lẽo của hắn cứng đờ.
Sau đó, cả người như bị điện giật bật ra, nhanh chóng chạy khỏi tẩm điện.
Tuy chỉ trong nháy mắt, nhưng tôi đã thấy được sự e thẹn và hoảng loạn trong mắt hắn.
"Thái, Thái tử điện hạ?"
Tôi đuổi theo.
Thiếu niên dừng bước, lúng túng nói: "Ừm, là ta."
Dưới ánh trăng tròn khổng lồ.
Mỹ thiếu niên dáng người cao ráo, mái tóc màu xám bạc được búi thành đuôi ngựa cao bằng mũ miện tử kim.
Khuôn mặt đẹp đến mức không chân thật, kiêu ngạo thanh quý, hình như đã gặp ở đâu rồi.
Ánh trăng sáng trong nhưng gương mặt hắn lại ửng đỏ.
Tôi cũng vô cùng căng thẳng, vội vàng bắt đầu công lược: "Điện hạ, trong mệnh ngài thiếu ta, ngài biết không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dao-si-vuot-ai-game-kinh-di/phan-15-tam-3.html.]
Màn hình kêu than.
[Cứu mạng! Tôi không nghe nổi nữa! Ai đó mau dạy cô ấy đi!]
[Thực sự muốn đào cái hố chôn cô ấy xuống!]
[Chôn đi! Tôi đã dùng ngón chân đào hố xong rồi. (Khỉ phát điên.jpg)]
[Nhìn Tiểu Bạch Hoa bắt chuyện, tôi đã nhổ hết số tóc ít ỏi của mình…]
[Không dám nhìn! Không dám nhìn!]
[Ba, hai, một! Xúc tu chuẩn bị, quăng!]
Không giống như dự đoán, xúc tu không hất văng ta.
Mỹ thiếu niên khẽ cười, vai khẽ run.
Hắn gật đầu, dịu dàng nói: "Đúng vậy, mệnh của ta thiếu nàng."
Màn hình: [……………………]
[Cái này mà cũng được! Tôi không phục!]
[Tôi không hiểu! Ai đó giải thích cho tôi với!]
[Không ngờ công lược Thái tử lại easy như vậy! (Háo hức muốn thử.jpg)]
[Mấy người á ~ too young, too naive! Hắn là bệnh kiều, đây đều là quỷ kế của hắn.]
[Đồng ý với lầu trên, Tiểu Bạch Hoa sắp bị ăn sạch rồi ~]
[Ngồi đợi Thái tử biến sắc.]
Thái tử không hề biến sắc.
Tôi được sự dịu dàng của hắn cổ vũ.
"Ngài sẽ dùng xúc tu hất văng ta sao?"
"Sẽ không."
"Ta là người công lược của ngài. Nếu ngài chịu thích ta một chút, ta sẽ chia cho ngài mười vạn đồng vàng."
"Được, ta thích nàng."
Nghĩ đến cũng hơi xót, đó là mười vạn đấy.
Ta cẩn thận thăm dò: "Nếu không chia đồng vàng cho ngài, ngài có thể thích ta không?"
"Có thể."
Ta (hai hàng nước mắt lưng tròng) kêu: "Hả?"
Chúng tôi ngồi trên bậc thềm ngọc.
Vầng trăng to lớn, ánh sáng dịu dàng như tấm lụa mỏng.
Màn hình hoàn toàn hết kiên nhẫn.
[Mọi người nhìn xem! Tiểu Thái tử đã bị mê hoặc đến mức ngoan ngoãn cúi đầu rồi!]
[Chưa từng thấy ai vội vàng cắn câu như vậy…]
[Điều này khiến tôi phải suy nghĩ lại về cách bắt chuyện của Lý Khả Ái... Có lẽ nó không tệ như chúng ta tưởng tượng.]
[Đồng ý! Cách bắt chuyện của Tiểu Bạch Hoa tuy có vẻ ngốc ngốc nhưng bên trong nhất định có điểm hơn người.]
[Điểm hơn người là gì? Sao tôi không nhìn ra! (Rất gấp)]
[Mấy người đúng là điên rồi! Tôi là Trương Tam, mấy người không thấy Thái tử này là ***** sao? Cái tên Trạng Nguyên kia là ***** đó!]
Người tên Trương Tam này nghe có vẻ tức giận.
Bất kể cậu ta nói gì.
Cho dù là hố, tôi cũng sẽ nhảy trước.
—— Bởi vì tôi đánh nhau siêu giỏi, không có cái hố nào chôn được tôi.
—— Cũng bởi vì tham luyến chút dịu dàng ngắn ngủi này.
Trái tim bị Trạng Nguyên tổn thương, đã được chữa lành ở chỗ Tiểu điện hạ đây.