Đạo Sĩ Vượt Ải Game Kinh Dị - Phần 12: Đêm Hè Mát Mẻ 9
Cập nhật lúc: 2024-11-18 21:14:29
Lượt xem: 540
Liễu Mộ Vân tò mò nhìn tôi: "Cô em gái này đúng là được nhiều người yêu quý."
Đạo diễn xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn: "Khách mời đặc biệt có quyền ưu tiên lựa chọn."
Liễu Mộ Vân nghiêng đầu, cười với tôi đầy ẩn ý: "Tôi cũng muốn chọn cô, cô có đồng ý không?"
Tôi cũng nhìn anh ta cười: "Không dám từ chối."
Ánh mắt hai chúng tôi giao nhau, tóe lửa lách tách.
Vị công tử này khí chất bất phàm, lại mang dị năng, rất có thể là yêu quái.
Muốn ăn thịt tôi à? Anh coi như cắn phải đá rồi!
Nhiệm vụ chúng tôi bốc thăm được là [Bóng đèn khuất nẻo, bốn mùa xuân thu].
Tôi và Liễu Mộ Vân đồng thanh nói: "Đôi tay múa lượn ngàn xưa, bóng đèn khuất nẻo, bốn mùa xuân thu."
Nói xong, nhìn nhau, lại đồng thanh, "Là múa rối bóng!"
Tôi: "..."
Liễu Mộ Vân khẽ nhướng mày.
Trước khi rời khỏi quảng trường trung tâm hồ, tôi đưa cho Lâm Tuyết Phi ba lá bùa sấm sét, ba lá bùa lửa và một lá bùa truyền âm, nếu gặp nguy hiểm có thể truyền âm cầu cứu tôi.
Lập tức, Lâm Tuyết Phi trở thành mục tiêu tranh giành tiếp theo của các nam khách mời.
Tôi và Liễu công tử đã đi xa rồi mà vẫn còn nghe thấy tiếng gọi với của Cố Tranh từ phía sau.
"Lý Khả Ái, cô không phải là fan cuồng của tôi sao? Tôi cho phép cô đi với người khác rồi à?
"Nếu cô chịu quay lại, sau khi chương trình kết thúc, tôi cho phép cô làm bạn gái tôi!
"Trong thời gian làm bạn gái nếu thể hiện tốt, gả vào nhà họ Cố cũng không phải là không thể. Đây chính là phúc lớn trời ban, biết bao nhiêu người cầu còn không được..."
Tôi nổi hết da gà, thật muốn xé nát cái miệng của cậu ta.
-
Nhà múa rối bóng có mái hiên và bức tường màu xanh lá cây, nhìn từ xa giống như một con rắn xanh cuộn tròn.
Khi đến gần, cây dành dành khổng lồ vươn cành ra khỏi tường, những bông hoa dành dành trắng muốt tỏa hương thơm ngát trong đêm hè.
Trong sân mơ hồ có thể nghe thấy tiếng hát hí kịch the thé, giọng hót như chim oanh vàng.
Chúng tôi đứng ngoài cửa, không vội vào trong.
Liễu Mộ Vân đột nhiên buông một câu: "Cô là người chơi đúng không?"
Tim tôi chợt thắt lại, không khách khí nắm lấy cổ anh ta, ấn anh ta vào tường: "Anh là yêu quái?"
Vừa dứt lời, bình luận trong phòng livestream của anh ta tràn vào đầu tôi:
[Liễu công tử cố lên, anh đã bám được vào Lý Khả Ái, anh sẽ phất lên thôi!]
[Haiz, vừa mừng vì anh có thể ôm được đùi to, vừa thấy hai người họ tương tác ngọt ngào mà lòng chua xót...]
[Bạn trên kia, ai mà chẳng vậy~]
[Lý Khả Ái là ai vậy? Ghê gớm lắm sao? Trông có vẻ là một cô gái nhỏ nhắn yếu đuối mà!]
Hóa ra anh ta là người chơi!
Tôi hiểu lầm anh ta rồi.
Tôi lúng túng thu tay lại: "Xin lỗi, sau khi vào phó bản này, anh là người chơi duy nhất tôi gặp. Cứ tưởng trấn Thanh Tuần chỉ có mình tôi thôi."
Chàng trai trẻ ôm cổ, vẻ mặt ấm ức: "Tôi đến đây là để tìm cô mà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dao-si-vuot-ai-game-kinh-di/phan-12-dem-he-mat-me-9.html.]
"Tìm tôi?" Tôi khó hiểu chỉ vào mình.
"Ừm ừm," Liễu Mộ Vân gật đầu, "Tôi là người chơi mới, đến đây là để ôm đùi cô."
Bây giờ tôi nổi tiếng đến vậy sao?
...
Trong căn phòng nhỏ hẹp, ba hàng ghế sô pha được kê sát nhau.
Tôi và Liễu Mộ Vân thận trọng chọn hàng cuối cùng.
Đằng sau tấm màn trắng, anh chàng thư sinh tuấn tú làm bằng bìa cứng tay cầm sách thở dài: "Tấm màn khung nhỏ dựng sân, vở kịch mở rộng, bao quanh khán phòng. Bóng hình da thịt ẩn trong, mộc nhân không dạ, tay giăng hướng đời.”
"Các vị khán giả, nói về chín trăm năm trước, trên núi Thanh Tuần có một con rắn xanh nhỏ bé chuyên tâm tu luyện..."
Thư sinh lui xuống, phía sau màn hình mây mù giăng lối, cây cối xanh tươi.
Rắn xanh nhỏ xuất hiện, chỉ như sợi dây nhỏ xíu.
Đầu óc ngốc nghếch, trông cũng khá đáng yêu.
Trong màn đầu tiên, nó cứu một lang trung lên núi hái thuốc.
Lang trung trẻ tuổi vì hái nấm linh chi suýt chút nữa rơi xuống vực, rắn xanh nhỏ đã dùng thân mình làm dây thừng, kéo lang trung lên.
Lang trung vô cùng cảm kích: "Không biết phải báo đáp ngươi thế nào cho phải."
Rắn xanh nhỏ bập bẹ lắc đầu: "Không cần báo đáp, Xà Xà ta muốn tu tiên, cứu ngươi cũng coi như tích phúc rồi."
...
Màn thứ hai.
Ánh trăng soi rừng sâu, rắn xanh nhỏ tu luyện dưới ánh trăng bạc.
Chăm chỉ cần mẫn, không hề lười biếng.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chín trăm năm đã trôi qua.
Trong khoảng thời gian đó, nó đã cứu mạng vô số người dân, bản thân cũng được hóa hình, trở thành một thiếu niên tuấn tú thoát tục.
...
Màn thứ ba.
Đêm khuya se lạnh, một thư sinh nho nhã đang bước đi trên con đường mòn ngoằn ngoèo.
Hắn xách đèn hoa sen, ánh sáng yếu ớt soi sáng con đường phía trước.
Thư sinh tên là Tiết Lâm, từ nhỏ đã thông minh hơn người, học vấn uyên bác. Chỉ chờ khoa thi mùa xuân năm sau, thử sức bút lông.
Hắn chính là kiếp sau của lang trung trẻ tuổi năm xưa!
Tiết Lâm đang trên đường về nhà thì bỗng nghe thấy tiếng gọi mình từ trong rừng bên đường.
Thư sinh xách đèn, nhìn vào rừng, thấy một con rắn xanh to bằng miệng chén đang cuộn mình trên cây.
Rắn xanh lễ phép yêu cầu: "Quý nhân, xin hãy ban cho xà xà một chữ. Xà Xà sau này nhất định sẽ báo đáp ngài!
"Ngài thấy ta giống cái gì?" Rắn xanh nhỏ tràn đầy mong đợi.
Yêu tinh trước khi tu luyện đại thành, cần phải xin quý nhân ban danh.
Chữ mà đối phương ban vô cùng quan trọng, lựa chọn xin ai ban danh, gần như là giao cả tính mạng của mình vào tay đối phương!
Tiết Lâm biết rắn xanh đang xin mình ban danh.
Thấy rắn xanh cung kính, hắn thấy thú vị, liền nổi ý trêu đùa.
Hắn mỉm cười nói: "Ban danh ư? Ta thấy ngươi... giống một con [Sâu]!"