Đạo Sĩ Vượt Ải Game Kinh Dị - Phần 10: Hết Phần 10
Cập nhật lúc: 2024-11-16 11:58:14
Lượt xem: 662
Ngoại truyện 1
Sảnh game phát thông báo.
[Phó bản đã được thông quan thành công.
[Số người thông quan: 7 người.
[Ván này là trò chơi hợp tác, chỉ cần một người thông quan, thì tất cả người chơi đều được sống sót.
[P.S. Người chơi c.h.ế.t trong game không tính.
[Phần thưởng trò chơi hai mươi vạn kim tệ, đã được chuyển vào tài khoản, chú ý kiểm tra.
Trong đại sảnh vang lên tiếng gọi của Đoan Mộc Thanh và Trương Tam.
"Đại ca, đó thật sự không phải rượu đâu! Không tin anh thử xem!" Thằng nhóc tiểu học cưỡi trên cổ Trương Tam, sốt ruột đến mức tay chân quơ loạn xạ.
Trương Tam đẩy đẩy mắt kính, lộ ra ánh mắt thông minh: "Còn muốn lừa tôi à? Chờ đã, chúng ta đã trở về rồi!"
Đoan Mộc Thanh cũng ngừng ồn ào, ngây ngốc nhìn xung quanh: "Ơ? Chuyện gì vậy?"
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, hỏi lẫn nhau: "Vậy, Mắt Mỹ Nhân là gì? Mắt Mỹ Nhân ở đâu?"
Tôi nhìn cặp minh châu sáng lấp lánh trong tay, lặng lẽ cất vào túi áo.
...
"Thần Ẩn!"
Tôi đứng trước cửa phụ bản "Gió Sen Ngàn Dặm", đợi hắn ròng rã một tiếng đồng hồ.
Vị yêu tăng kia mỉm cười quyến rũ, chắp tay nói: "Đã lâu không gặp."
Tôi cười tủm tỉm: "Thần Ẩn, anh rõ ràng đã gặp tôi rồi. Khi gặp nhau trong 'Bách Quỷ Kinh Mộng', tại sao lại giả vờ như lần đầu gặp mặt?"
Thần Ẩn vẻ mặt mờ mịt, bị ánh mắt nóng bỏng của tôi nhìn chằm chằm đến mức lùi lại hai bước.
Hắn khó hiểu nói: "A Di Đà Phật, tiểu tăng không hiểu cô nương đang nói gì."
Trương Tam và Đoan Mộc Thanh tiến lại gần, đồng loạt kéo tôi ra.
"Chị Khả Ái, chị nhất định là hiểu lầm rồi, con rồng tím vàng trong phụ bản tên là Minh Ẩn!"
"Thần tượng, không trách chị không phân biệt được, lúc đầu em gặp Minh Ẩn cũng giật mình. Em còn bám lấy cậu ta hỏi đông hỏi tây, haiz! Bây giờ nghĩ lại thật là ngại ghê!"
"Ồ?" Đồng tử đen láy của yêu tăng gợn sóng, tò mò hỏi: "Gặp người giống tôi sao? Nghe thú vị đấy."
Nói xong, Thần Ẩn bước vào màn đêm, để lại cho tôi một bóng lưng khó hiểu.
Tại sao lại như vậy?
Thật là một bí ẩn.
Ngoại truyện 2: Minh Ẩn
Trăng bạc như câu liêm.
Gió mát thổi qua, hoa đào trong sân xào xạc.
"Tôi giữ tư thế này nửa canh giờ rồi," nàng ấy nhăn mặt, hoa đào rơi đầy đầu, "khi nào thì anh mới vẽ xong?"
Ta cười nói: "Nhanh thôi, nhanh thôi."
Đã lâu rồi ta không vui như vậy.
Lý Khả Ái luôn cười tủm tỉm, líu lo, rực rỡ như tia nắng xuyên qua mây mù, xua tan bóng tối.
Có lẽ, nàng ấy thật sự là món quà mà thần linh ban tặng cho ta.
Trước đây, ta muốn ăn thịt nàng ấy.
Bây giờ, ta lại càng hy vọng nàng ấy sống bên cạnh ta.
Ta quyết định vẽ một bức tranh cho nàng ấy, kỷ niệm việc chúng ta giành được vị trí đầu tiên trong bảng "Hoa".
Nhưng ngay khoảnh khắc nét bút cuối cùng hoàn thành, trong đầu ta đột nhiên vang lên một giọng nói kỳ lạ.
【Minh Ẩn, ta là hệ thống.】
Hệ... thống?
Là cái gì?
【Minh Ẩn, Lý Khả Ái không thuộc về thế giới của ngươi, nhưng ngươi muốn nàng ấy mãi mãi ở bên cạnh ngươi không?
【Hãy ngăn cản nàng ấy tìm thấy "Mắt Mỹ Nhân"! Như vậy nàng ấy sẽ không bao giờ rời xa ngươi!】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dao-si-vuot-ai-game-kinh-di/phan-10-het-phan-10.html.]
Mắt Mỹ Nhân?
Chẳng phải đó là bảo vật mà Hắc Vụ Tôn Giả luôn tìm kiếm sao? Chẳng lẽ nàng ấy cũng đang tìm kiếm nó?
Ngăn cản nàng ấy tìm thấy Mắt Mỹ Nhân, là có thể giữ nàng ấy lại mãi mãi sao?
Vậy thì cứ làm như vậy đi.
Ngăn cản nàng ấy!
...
Ta phi thăng thành Thiên Long.
Bởi vì nàng ấy bên tai ta hết lần này đến lần khác nói: "Anh rất quý giá, anh rất quý giá, anh rất quý giá..."
Nàng ấy hy vọng ta ngày càng tốt hơn, nhưng ta lại muốn trói buộc nàng ấy mãi mãi.
Ta thật hèn hạ!
"Ta muốn nàng ấy được toại nguyện."
Ta nói với giọng nói trong đầu.
【Chậc ~ Thật đáng ghét! Lời ngươi nói ra quả nhiên toàn là điều mà bản hệ thống không muốn nghe nhất, đáng ghét! Ta lại sắp bị tên đó đánh bại rồi sao?】
"Ta nên giúp nàng ấy như thế nào?"
Giọng nói trong đầu đột nhiên trở nên nham hiểm: 【Ngươi muốn giúp nàng? Ngươi cần dùng thứ quý giá nhất để trao đổi.】
Thứ quý giá nhất của ta?
Không phải Bồ Đề huyết.
Không phải Vô Lượng Tinh.
Mà là...
Đoạn "ký ức" ở bên nàng ấy.
Hai tay ta dần siết chặt thành nắm đấm.
Không nỡ.
Nhưng mà, thật sự trân trọng một người, nên cho nàng ấy tự do, cho nàng ấy thứ nàng ấy muốn, phải không?
"Được."
【Thành giao! Vào khoảnh khắc nàng ấy rời khỏi thế giới của ngươi, ký ức về nàng trong lòng ngươi cũng sẽ biến mất.】
Thì ra...
"Mắt Mỹ Nhân" trong truyền thuyết không phải tìm kiếm là có được, mà phải dựa vào một trái tim sẵn sàng thành toàn cho người khác.
...
Ve sầu kêu râm ran.
Ta dùng ký ức để đổi lấy "Mắt Mỹ Nhân", đổi lấy sự toại nguyện của nàng ấy.
Ta ngồi giữa đám sen, nhìn nàng ấy từ xa bay lên không trung, trở nên trong suốt, trở nên mơ hồ, biến thành những đốm sáng vàng.
Cùng với sự biến mất dần của nang ấy, còn có tất cả những gì về nàng ấy trong đầu ta.
Ký ức, đang dần biến mất.
"Lý Khả Ái, chúng ta còn có thể gặp lại nhau không?"
Ta hỏi.
Cố gắng dùng ngôn ngữ, nắm bắt lấy những mảnh vụn ký ức về nàng ấy!
Ta không nghe thấy câu trả lời của nàng ấy.
Hơ~
Bầu trời đêm mùa hè thật đẹp.
Sen nở rộ, hương sen ngào ngạt.
Chỉ tiếc, mây đẹp dễ tan, thủy tinh dễ vỡ, mọi thứ trên đời này đều ngắn ngủi như giọt sương...
"Ơ, sao ta lại ngồi đây một mình?"
----------
- Hết Phần 10 - Phần 11: Hồng Liên Tiên Tôn (bấm chương tiếp để đọc phần 11)