Đạo Sĩ Vượt Ải Game Kinh Dị - Phần 1: Lớp 3-2 Tất Thắng 7
Cập nhật lúc: 2024-11-04 19:57:53
Lượt xem: 2,539
Đột nhiên, một bàn tay lạnh ngắt vỗ lên vai tôi!
Tôi sợ đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Quay đầu lại nhìn, thì ra là Tạ Đường. Cậu ta ngờ vực hỏi tôi: "Sao vậy?"
Tôi thở phào nhẹ nhõm, đưa bức ảnh cho cậu ta.
Ai ngờ, sắc mặt cậu thiếu niên bỗng thay đổi, thậm chí còn móc từ trong túi áo đồng phục ra mảnh góc bị mất kia!
Tạ Đường nói: "Tôi tìm thấy ở thư viện."
Ghép lại với nhau, bức ảnh bỗng chốc hoàn chỉnh.
Học sinh bị thiếu trong ảnh trông gầy gò và thấp bé, đầu khá to, giống như một cây giá đỗ. Nhìn có vẻ nhỏ tuổi hơn những người khác.
Tại sao cậu ta không bao giờ đến lớp?
Cậu bé đeo kính tròn, cười toe toét ngây thơ.
Nhìn kỹ, lại thấy có chút quen mắt.
Điều này càng kỳ lạ hơn, cậu ta chưa từng đến lớp, tại sao tôi lại thấy quen mắt?
Tôi đang vắt óc suy nghĩ, Tạ Đường đột nhiên gọi tôi.
Cậu ta có phát hiện mới - một túi hồ sơ bị hun đen, bên trong chứa ảnh chụp thí nghiệm và ảnh chụp vi khuẩn!
Thời gian được ghi trên túi hồ sơ là "năm 1942".
Tôi và Tạ Đường nhìn nhau, đồng thời nhìn thấy sự kinh ngạc và phẫn nộ trong mắt đối phương.
Chúng tôi đã hiểu ra tất cả!
-
Vào thời chiến, kẻ thù đã sử dụng học sinh của trường Trung học Vệ Hoa để làm thí nghiệm vi khuẩn.
Các học sinh bị nhốt trong từng chiếc lồng sắt, bị đối xử tàn nhẫn như những con chuột bạch.
Tuân Hành Chi dẫn đầu các bạn học lớp 3-2 phá lồng, đốt phòng thí nghiệm, lấy trộm tài liệu tuyệt mật của kẻ thù - báo cáo thí nghiệm và kế hoạch chiến tranh vi khuẩn.
Kẻ thù bắt Tuân Hành Chi tra tấn nhưng không khai thác được gì.
Sau khi g.i.ế.c cậu ta một cách dã man, kẻ thù từ bỏ cứ điểm này, dùng máy bay chiến đấu ném b.o.m trường Trung học Vệ Hoa.
Những học sinh sống sót trong thí nghiệm bị tòa nhà dạy học sụp đổ đè c.h.ế.t trong đống đổ nát, ngôi trường từng tràn đầy sức sống biến thành một vùng đất hoang tàn.
Nhưng điều mà kẻ thù không ngờ tới là...
Vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, Đào Lạc Dật và các học sinh khác đã dùng mạng sống của mình để bảo vệ cậu bạn nhỏ tuổi nhất trong lớp - Tống Trường An.
Dưới sự che chở của các bạn học lớp 3-2, cậu bé đã bò ra khỏi đống đổ nát và mang theo tài liệu tuyệt mật!
Việc báo cáo tài liệu này đã ngăn chặn thương vong lớn hơn trong chiến tranh.
Tôi như nghe thấy tiếng s.ú.n.g nổ bên tai.
Máy bay chiến đấu gầm rú trên bầu trời.
Ảo ảnh xuất hiện trước mắt, quá khứ và hiện tại chồng chéo lên nhau, mờ ảo.
Các học sinh của trường Trung học Vệ Hoa từng người một ôm sách chạy ngang qua chúng tôi, cười rạng rỡ.
Năm đó, họ còn trẻ như vậy.
Tươi sáng và non nớt.
Tuổi trẻ và tao nhã.
Ai ngờ, thí nghiệm vi khuẩn đáng sợ đã bắt đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dao-si-vuot-ai-game-kinh-di/phan-1-lop-3-2-tat-thang-7.html.]
Từng người đeo găng tay trắng, cầm dụng cụ trên tay, từng hình ảnh đẫm m.á.u lướt qua trước mắt tôi... Thật tàn bạo! Không thể nhìn thẳng!
Non sông tan vỡ, đồng bào lầm than, trong mắt thiếu niên bùng lên ngọn lửa hừng hực.
Tuân Hành Chi dẫn đầu lấy trộm hồ sơ.
Sau khi bị bắt, cậu ta phải chịu đủ loại tra tấn, toàn thân bê bết m.á.u nhưng cậu thiếu niên không khóc mà còn cười: "Trời sắp sáng rồi, trời nhất định sẽ sáng!"
Kẻ thù bị chọc giận đã g.i.ế.c cậu ta một cách tàn nhẫn.
Cuối cùng, b.o.m rơi xuống, cột trụ bay tứ tung.
Dưới tòa nhà đổ nát, các thiếu niên m.á.u me đầm đìa.
Đào Lạc Dật dẫn đầu mọi người dùng chút sức lực cuối cùng, cứu cậu em trai nhỏ tuổi nhất.
Vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, họ ngân nga: "Xả thân vì nước khi gặp nguy nan, coi cái c.h.ế.t nhẹ tựa lông hồng... “
"Xả thân vì nước khi gặp nguy nan, coi cái c.h.ế.t nhẹ tựa lông hồng!"
Tôi nắm chặt bức ảnh, nước mắt lưng tròng.
Bình luận cũng khóc như mưa.
[Hu hu hu, tôi khóc c.h.ế.t mất...]
[A a a, tôi cũng khóc rồi!]
[Khí phách anh hùng của trời đất, ngàn thu vẫn còn oai hùng!]
[Các bậc tiền bối, giờ đây bốn bể đã thái bình, non sông vững bền!]
Tạ Đường đúng là một cao thủ thu thập thông tin!
Trong khi đưa khăn giấy cho tôi, cậu ta nói với tôi một thông tin khác: Các bạn học lớp 3-2 không phải là "ác" quỷ.
Họ g.i.ế.c người trong trò chơi nhưng người chơi sẽ không thực sự chết.
Hệ thống sẽ xóa ký ức của người chơi đã chết, đá họ ra khỏi trò chơi kinh dị.
Chỉ những người chơi bị quái vật ăn thịt vào ban đêm mới thực sự chết.
Cho nên!
Việc các học sinh quỷ tấn công người chơi thực chất là một bài kiểm tra.
Nếu người chơi bị giết, nghĩa là năng lực không đủ, rút khỏi trò chơi ngược lại sẽ an toàn hơn.
Nếu có thể vượt qua cửa ải của học sinh quỷ, sẽ nhận được chìa khóa, đối mặt với thử thách thực sự nguy hiểm.
Tôi đã hiểu.
Đêm đó, hoa khôi Đào Lạc Dật đưa chìa khóa cho tôi, là vì tôi đã lặng lẽ né tránh tất cả các đòn tấn công của cô ta.
Cô ta đã thử năng lực của tôi, tin rằng tôi có thể phá đảo trò chơi, giúp họ giải thoát!
"Các người có thể cứu chúng tôi, đúng không?"
Câu hỏi chân thành vang lên từ cửa phòng lưu trữ.
Tuân Hành Chi, Đào Lạc Dật và những người khác xuất hiện ở đó, ánh mắt sáng quắc. Có vẻ như họ rất tin tưởng chúng tôi.
Tôi vừa khóc vừa gật đầu.
Tôi có thể!
Tôi nhất định có thể!
"Ting"
"Chúc mừng người chơi đã giải mã bí ẩn. Chúc bạn sống sót trong trận chiến sắp tới!"