Đào Ngọt Vị Chua - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-07-01 11:30:44
Lượt xem: 774
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quả nhiên vẫn giống hệt như trong ký ức của tôi.
Dù trong hoàn cảnh nào, bà cũng không bao giờ đứng về phía tôi.
Kiếp trước, kiếp này mọi tủi hờn dồn lên cùng lúc.
Tôi phát điên ngay tại chỗ.
Tôi quệt m.á.u từ trán lên, cả khuôn mặt bê bết, điên cuồng túm tóc, gào lên:
"Đúng rồi! Con điên rồi! Con là đồ điên! Là bị các người bức đến phát điên!
"Là con bắt mẹ sinh con ra à? Ngày mai con thi đại học, nó nửa đêm dựng con dậy, chỉ để kể chuyện yêu đương của nó, con từ chối cũng không được à?”
“Sao? Con gái của em trai mẹ thì cao quý hơn người khác à? Con sinh ra là để làm nô lệ, làm bảo mẫu cho nó à? Không phải con thấp hèn, mà là vì con được sinh ra bởi một người như mẹ, nên mới thấp hèn như thế!"
Tôi trút ra từng lời cay độc, mẹ tôi đứng sững sờ, không nói nên lời.
Bà vội đỡ lấy cô cháu gái quý như vàng ngọc kia, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, khẽ nói:
"Mẹ không có ý đó... chỉ là... Ninh Ninh giờ đang là bệnh nhân mà, con so đo với nó làm gì..."
"Tôi… trời ơi! Tôi dám so đo sao? Là cái đứa con hạng hai trong cái nhà này mà cũng dám so đo với công chúa của mẹ à? Có thể tôi không phải con ruột các người, nhưng dù không phải, mấy người cũng nên có chút lương tâm chứ? Ngày mai tôi thi đại học rồi đấy! Làm ơn có chút nhân tính đi, tôi xin các người luôn đấy!"
"Con nói cái gì mà 'các người'? Chẳng lẽ con không phải người nhà này sao? Miệng lưỡi con bây giờ cũng giỏi đấy!" – mẹ tôi nói rồi định ra tay với tôi.
Tôi lùi hẳn lại, bất ngờ quỳ sụp xuống, dập đầu lia lịa, miệng lẩm bẩm không ngừng:
"Làm ơn đi! Tôi xin các người đấy! Làm ơn phát chút thiện tâm đi!"
Đây chính là thứ mà mẹ tôi thường làm với tôi hồi nhỏ.
Chỉ cần tôi oán trách bà đối xử với Kỷ Tang Ninh tốt hơn tôi, thì một là bà đ.ấ.m n.g.ự.c khóc lóc, mắng tôi là đồ vô ơn.
Hai là bà quỳ rạp xuống, gào lên:
"Tất cả là lỗi của mẹ! Mẹ sinh ra đứa như mày, thân xác tiểu thư, số mệnh hầu hạ! Mẹ không cho mày được cuộc sống tốt, mày đi đi! Ra khỏi nhà này đi!"
Nhưng đứa trẻ chưa đến mười tuổi thì có thể đi đâu?
Tôi chỉ biết đứng yên cho bà diễn xong, nuốt hết những cảm xúc tiêu cực bà trút lên mình.
Cuối cùng, bố tôi cũng cất tiếng. Ông kéo tôi dậy, gằn giọng:
"Chu Chỉ Y! Khuya rồi, con còn muốn náo loạn tới khi nào nữa hả?"
Tôi ngẩng đầu nhìn ông, bỗng cười lạnh:
"Bố ơi, hay quá! Thì ra bố còn biết nói à! Con cứ tưởng bố là người tàng hình trong cái nhà này cơ đấy."
Ông bị tôi mỉa mai đến nghẹn họng, muốn nổi giận, nhưng liếc đồng hồ gần hai giờ sáng cuối cùng chỉ lôi mẹ tôi và Kỷ Tang Ninh ra khỏi phòng, để lại một câu:
"Mai thi đại học rồi, ngủ sớm đi."
Tôi lạnh mặt, không nói gì, đợi bọn họ ra ngoài rồi rầm một tiếng khóa cửa lại.
Ngủ à? Không có chuyện đó đâu.
Cho dù có ngủ một mạch đến sáng, thì mai đi thi tôi cũng không làm được bài.
Trước khi xuyên về đây, kỳ thi đại học đã kết thúc... bảy năm rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dao-ngot-vi-chua/chuong-2.html.]
Thật sự phát điên luôn. Ai lại muốn quay về cái thời điểm chuẩn bị thi này chứ?
Không thể để thi xong rồi hãy quay lại à, bây giờ ai còn nhớ gì mà thi?
Tôi cạn lời luôn rồi đấy.
Nhưng mà, tôi thi không tốt... thì hai người họ cũng đừng hòng được yên.
Kiếp trước chẳng phải các người bảo tôi phá hoại hai người bọn họ à?
Kiếp này, tôi sẽ làm người tốt đến cùng, tôi tác thành cho các người.
Còn Tạ Yến Lễ có nhận ra hay không, thì tùy số phận.
Nói thật, giờ tôi vẫn còn cảm giác đau ở cổ. Nếu không phải sợ gây chú ý quá, tôi đã gọi điện cho anh ta rồi.
Gọi để nói: nhanh lên đi, Bạch Nguyệt Quang của anh sắp ra nước ngoài rồi. Nếu không tôi sẽ biến dị thành người Trisolaris dùng ma pháp vật lý tinh thần để phá đám mối tình thế kỷ của hai người đó!
(*Trisolaris – ám chỉ người ngoài hành tinh trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng “Tam Thể”)
Nhưng trong cái đêm khuya thế này, tôi chỉ lặng lẽ đăng một dòng lên QQ Space.
Cái điện thoại nát của tôi sắp rã ra rồi, cũng là do Kỷ Tang Ninh làm rơi hỏng. Mẹ tôi không còn cách nào mới “ban ơn” cho tôi dùng cái điện thoại cũ của bà.
Tôi đã phải nhịn ăn tiết kiệm tiền tiêu vặt suốt một thời gian dài để sửa lại.
[Nửa đêm bị con điên gọi dậy nghe chuyện tình thế kỷ của nó. Nó nói ngày mai phải ra nước ngoài, chắc sau đó máy bay sẽ ngừng hoạt động luôn, nên không gặp được người tình nữa.]
Viết xong, tôi tắt máy đi ngủ.
Có lẽ kiếp trước tôi chưa bao giờ trút giận như vậy. Lần này trút ra hết, tôi ngủ một mạch đến sáng.
Cả người nhẹ nhõm hẳn.
Vừa mở máy, cuộc gọi của Tạ Yến Lễ đã hiện kín màn hình, từ đêm qua đến giờ không ngừng.
Má!
Tuyệt thật! Mong là hôm nay anh ta thi còn tệ hơn tôi nữa!
Cô gái tên Chu Chỉ Y của kiếp trước đã c.h.ế.t rồi.
Người quay lại bây giờ là Chu Nữu Hô Lộc.
[Nữu Hỗ Lộc là một họ hoàng tộc thời Thanh, ý chỉ người có tính cách cung đấu: thâm sâu, nhiều toan tính, có vẻ ngoài quý phái, lạnh lùng, như phi tần trong cung, đậm mùi trả thù, đấu đá, kiêu ngạo hoặc oán hận]
Nhìn bộ dạng hoảng loạn của anh ta, tâm trạng tôi +100, +100…
【Chu Chỉ Y, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Tang Ninh làm sao rồi?】
【Chu Chỉ Y, làm người tối thiểu cũng có chút đạo đức chứ! Cô đăng dòng đó là ý gì? Cô cố tình gây chuyện, muốn hại người ta thi đại học à?...】
…
Từng tin nhắn hiện lên làm mắt tôi muốn trào máu.
Trước kia sao tôi không nhận ra, hình như anh ta còn chưa nhận ra được mặt chữ?
Hay là tôi chính là lỗi hệ thống trong chuyện tình yêu định mệnh của bọn họ?
Phải dính đến tôi thì chuyện tình của họ mới trọn vẹn, đúng không?
Hiểu ý dòng đó khó đến vậy sao?