Tôi lập tức nín thở. Tuy không hoàn toàn mất ý thức nhưng toàn thân vô lực, đầu óc choáng váng.
Tôi nhắm mắt, không dám phản kháng mạnh.
Lợi dụng lúc hắn không để ý, tôi cố gắng bấm nút âm lượng trên điện thoại hy vọng vô tình sẽ chạm được để thực hiện cuộc gọi.
Tôi thử đi thử lại nhưng chẳng hiệu quả.
Mãi đến khi Tạ Yến Lễ lái xe sơ suất, màn hình đột nhiên sáng lên.
Tôi lập tức kết nối cuộc gọi, giả vờ mới tỉnh:
“Tạ Yến Lễ… anh muốn đưa tôi đi đâu?”
"À, tỉnh rồi à? Tỉnh là tốt rồi, tỉnh mới thú vị chứ.”
Hắn không nói gì thêm.
Tôi cố cắn lưỡi giữ tỉnh táo, cho đến khi bị hắn đưa đến một nhà máy dệt bỏ hoang.
Tôi liền hét lớn:
“Đây là nhà máy dệt Vân ở Yên Giao! Nhà máy này bỏ hoang lâu rồi! Anh định đưa tôi đến đây làm gì?!”
Tôi nghiêng người, che màn hình điện thoại đang sáng.
“Chỉ Y, anh còn biết làm sao nữa? Đám cưới của chúng ta chẳng phải chưa hoàn thành sao? Trước đây em từng nói… muốn bên anh cả đời cơ mà… Sao em lại nhẫn tâm thế?”
“Anh bị thần kinh à?! Anh đang nói gì vậy? Tôi không hiểu!”
“Em không hiểu? Vậy sao em cố tình khiến anh bỏ thi đại học để tiễn Kỷ Tang Ninh đi?”
“Tạ Yến Lễ! Anh điên thật rồi! Là tôi khiến anh bỏ thi à? Chính anh gọi cho tôi hàng chục cuộc điện thoại đấy nhé! Mà hình như tôi đâu có nói rõ địa điểm hay chuyến bay nhỉ?”
“Nếu không phải em đăng cái status đó, thì sao anh lại…”
“Tôi đăng gì là quyền của tôi! Anh sao không trách tổ tiên khai thiên lập địa để rồi sinh ra một người như anh cơ chứ?”
“Ha… Chỉ Y, bây giờ anh không cãi lại em được, nhưng em bây giờ càng khiến người ta mê mẩn hơn đấy! Hay là chúng ta… làm nốt lễ cưới chưa hoàn tất nhé?”
Hắn vừa nói vừa bóp cổ tôi, lại lấy khăn mê thuốc trùm lên lần nữa.
Tôi tỉnh lại khi cảm nhận được một cú cắn đau nhói ở cổ.
Toàn thân tôi bị hắn mặc cho một chiếc váy cưới màu trắng.
Hắn kéo tôi lên cầu thang.
Tôi giãy giụa kịch liệt, ký ức về cái c.h.ế.t ở kiếp trước ùa về như sóng dữ.
Tôi hoảng loạn đến cực điểm, thậm chí có ý nghĩ muốn cùng hắn đồng quy vu tận.
Tay tôi bị trói, nhưng lúc hắn mất kiểm soát, tôi bất ngờ lao tới đẩy hắn.
Không ngờ hắn may mắn giữ được thăng bằng, còn nắm lấy tay tôi.
Tôi nghe thấy một tiếng rắc giòn vang lên từ mắt cá chân hắn.
Hắn ôm chân rên rỉ.
Tôi tranh thủ bỏ chạy, nhưng lại bị hắn kéo ngược trở lại.
Một cú tát trời giáng khiến tai tôi ù đi, mắt tối sầm.
“Chỉ Y, sao em lại không ngoan thế? Đau lắm à? Anh thật sự rất đau lòng đấy…”
Hắn giả vờ dịu dàng, lau m.á.u nơi khóe miệng tôi.
Tôi gào lên, cắn mạnh ngón tay hắn, mùi m.á.u tanh xộc lên đầy miệng.
Hắn vùng vẫy, tôi vẫn cắn chặt không buông.
Hắn bắt đầu thúc cùi chỏ vào đầu tôi, nhưng tôi vẫn không thả.
Cho đến khi hắn đạp mạnh vào bụng tôi.
Tôi co quắp lại vì đau, miệng buông ra, nhổ ra một mảnh da tay của hắn.
Hắn đau đến nghiến răng, mặt vặn vẹo.
Nhưng vẫn chưa đủ, hắn túm tóc tôi, liên tục tát vào mặt tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dao-ngot-vi-chua/chuong-13.html.]
Tôi dần choáng váng, không còn sức phản kháng.
Hắn lôi tôi lên nóc tòa nhà.
“Chỉ Y, chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi, đừng tổn thương nhau nữa, được không?”
Tôi không đáp, chỉ cố vùng vẫy.
Hắn dần kéo tôi ra sát mép tòa nhà.
Tôi bỗng hiểu hắn muốn cùng tôi nhảy lầu tự tử.
Đúng là kẻ điên!
Giá mà có thể làm lại từ đầu, tôi sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t hắn ngay từ đầu.
Đúng lúc tôi tuyệt vọng…
Giọng Trình Nghiễn Xuyên vang lên:
“Tạ Yến Lễ, thả cô ấy ra. Mọi điều kiện khác đều có thể bàn bạc.”
Anh nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt lo lắng.
“Ha! Cậu cũng tới à? Trình Nghiễn Xuyên! Tôi hối hận nhất đời là từng coi cậu là bạn! Nếu cậu không đến tặng cái đồng hồ đó, tôi sao lại mất kiểm soát, sao tôi và cô ấy lại thành ra thế này?”
Tạ Yến Lễ và Kỷ Tang Ninh thật đúng là trời sinh một cặp luôn đổ lỗi cho người khác!
Trình Nghiễn Xuyên không hiểu hắn nói gì, nhưng vẫn nhẫn nhịn:
“Cậu hận tôi đúng không? Vậy nhắm vào tôi đi. Thả cô ấy ra, tôi để cậu báo thù.”
“Tạ Yến Lễ! Không liên quan đến anh ấy! Anh không được làm hại anh ấy!” – tôi hét lên.
“Ha ha ha! Hai người thật sự yêu nhau rồi sao? Hay ho đấy!”
Hắn kéo tôi bằng một tay, rồi ném một con d.a.o qua cho Trình Nghiễn Xuyên:
“Vậy thì cậu đ.â.m mình hai nhát, tôi sẽ cân nhắc. Nếu không, tôi đẩy cô ấy xuống ngay bây giờ.”
Trình Nghiễn Xuyên nhặt d.a.o lên, chỉ liếc tôi một cái, rồi… không hề do dự đ.â.m thẳng vào bụng mình.
Tôi c.h.ế.t lặng.
Máu loang đỏ chiếc áo len màu be của anh.
“Tiếp đi!” – Tạ Yến Lễ hét lên đầy kích động.
Nhát d.a.o thứ hai hạ xuống.
Anh đứng không vững, khụy xuống đất.
Tạ Yến Lễ điên cuồng lao tới, bóp cổ anh:
“Cậu không phải rất giỏi sao? Giờ cũng như con ch.ó c.h.ế.t rồi đúng không? Đời tôi đã nát, các người cũng sẽ sống sống tốt?! Cùng nhau c.h.ế.t đi…”
Lời chưa dứt, tôi đã nhặt một vật nhọn gần nhất lên, đ.â.m thẳng vào lưng hắn.
Hắn quay lại, ánh mắt đầy kinh hãi.
Tôi đã gỡ được dây trói, phải đánh đổi bằng cách tự bẻ gãy ngón cái tay trái.
Tiếng còi cảnh sát vang lên.
Tôi không quan tâm nữa, vội lao tới chỗ Trình Nghiễn Xuyên.
Tôi đỡ lấy anh, m.á.u chảy xối xả làm tay tôi đỏ rực.
Anh sắp ngất đi rồi…
Tôi khóc òa lên, gào thét:
“Trình Nghiễn Xuyên! Cầu xin anh! Đừng nhắm mắt! Cầu xin anh… Em sợ lắm rồi…”
Trình Nghiễn Xuyên được đưa vào phòng cấp cứu suốt sáu tiếng đồng hồ mới được đẩy ra ngoài.
Lần gần nhất tôi sợ đến thế... là khi bà nội qua đời.
May mắn thay, cuối cùng anh cũng vượt qua nguy hiểm.
Trần Khê đến thăm mấy lần, khóc đến đỏ cả mắt.