Trong đầu chợt hiện lên hình ảnh của Vân Từ.
Khi , chúng kết bạn đồng hành, y còn gốc gác của , chỉ vì cứu mà một lòng báo ân.
Có ma vật tập kích, y rõ ràng trọng thương, thế mà vẫn cố chạy về phía , che chắn cho một chiêu.
Khi đó, cảm thấy y thật ngốc.
lúc , sống mũi cay xè.
Chẳng lẽ… sai khi rời bỏ y?
Trước thể tử tế đối đãi với Vân Từ, thì hiện tại… tuyệt đối thể phụ Tiểu Lang thêm nữa.
Ý niệm dứt, xoay đối diện với nhóm của Vạn Thú Cốc, giọng lạnh như băng:
“Đã lâu g.i.ế.c .
hôm nay — nếu các ngươi cho một lời giải thích, e rằng đừng hòng rời khỏi Vạn Kiếm Tông.”
Đám liếc , sắc mặt đại biến.
Ánh mắt họ nhanh chóng rơi quanh — sát khí đen đặc như hình, từ từ tràn .
Đã nhận phận của .
Sát thần của Vạn Kiếm Tông.
Kẻ cầm đầu vội khom , nở nụ gượng:
“Giang sư tỷ, chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm cả thôi.
Chúng mời đến dự lễ ở quý tông, tiểu lang là linh sủng của sư tỷ.
Thấy nó căn cốt tệ, nên thu phục—”
“Vậy ?” Ta lạnh,
“Đã là hiểu lầm, thì dễ thôi.”
Ta liếc bọn họ, giọng nặng nhẹ:
“Từng một, xin Tiểu Lang .”
📜 Bản dịch nhà Hồ Vân, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Hồ Vân Truyện" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Mấy bọn họ đưa mắt .
Là của Vạn Thú Cốc, chuyên thu phục ma thú, yêu thú.
Nay cúi đầu xin một tiểu yêu… chẳng khác nào phản nghịch lẽ trời trong mắt họ.
Một sư bên quát lên:
“Đây yêu vật thấp kém gì cả, là đạo lữ của đại sư tỷ bọn .
Các ngươi đến khách, hại của đại sư tỷ, còn mau xin !”
“Đạo lữ?” Tên đầu nhịn thành tiếng.
“Một con yêu yếu đuối như thế?”
Quá hỗn!
Ta giơ tay, lệnh kiếm xuất hiện.
Áp lực quanh lập tức bùng lên.
Trong khoảnh khắc, lệnh kiếm xé gió lao , xuyên thẳng kẻ cầm đầu, ghim lên vách đá lưng.
“Chuyện của , đến lượt các ngươi bình phẩm.”
Ta tay nhanh đến mức họ kịp rõ động tác.
Tên ghim tường rên rỉ đau đớn, đám còn mặt mũi trắng bệch, lũ lượt quỳ xuống xin Tiểu Lang.
Tu tiên giới, xưa nay vốn là thế — cường giả vi tôn, mạnh vua thua giặc.
Lệnh kiếm lơ lửng giữa trung, tỏa hàn quang rợn .
Tâm trạng vẫn cực kỳ tệ.
Không nếu g.i.ế.c hết bọn họ… thấy thoải mái hơn chút nào .
“Minh Nguyệt!”
Giọng sư phụ gọi khiến bừng tỉnh.
Lão già lưng còng chậm rãi bước đến bên cạnh , vẫn là dáng vẻ hiền:
“Sát nghiệp quá nặng, sẽ che lấp cả những cảm xúc mà con mới .”
Nghe , thu kiếm, lười biếng phất tay: “Cút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dao-lu-sao-ai-cung-giong-nhau/chuong-4.html.]
Đám hoảng hốt rời .
Ta định đưa Tiểu Lang về nghỉ, ngoảnh thấy Lâm Uyên tiên tôn lưng tự lúc nào.
Không rõ đến bao lâu, cũng chẳng chứng kiến những gì.
Sắc mặt vô cùng khó coi, giọng mang theo mùi giấm chua và tức giận:
“Ngươi đúng là hết lòng bảo vệ .”
Hắn lạnh lùng liếc Tiểu Lang, lời như dao:
“Không lâu , đến lúc xem là gánh nặng… ngươi cũng sẽ vứt bỏ thôi.”
Cũng?
Cho nên… Lâm Uyên từng khác coi là gánh nặng mà bỏ rơi?
Bảo oán khí ngút trời.
Ta chẳng để loại oán phụ như ảnh hưởng đến Tiểu Lang, liền nhẹ nhàng :
“Bất kể khác thế nào, tỷ sẽ luôn giữ bên cạnh.”
Khi rời , phía truyền đến tiếng đối thoại giữa sư phụ và Lâm Uyên.
Giọng trầm trầm, u oán:
“Đồ của ngươi mắc bệnh đam mê yêu thú ?
Cũng yếu đuối cả đấy, đối xử khác ?”
Sư phụ chẳng hiểu gì, vẫn ha hả:
“Miễn là Minh Nguyệt để thương, là .
Là cái gì… quan trọng .”
8.
Nơi ở tọa lạc đỉnh Tử Trúc, thể phóng tầm mắt trọn phong cảnh non xanh nước biếc.
Quả là một mảnh đất phong thủy tuyệt hảo.
Trong sân trồng đầy hoa cỏ.
Dù rời nhiều năm, chúng vẫn sinh sôi tươi , cánh hoa rung rinh trong gió, cỏ xanh mơn mởn.
Căn nhà cũng sạch sẽ như mới, chẳng hề chút bụi bặm.
Hiển nhiên là thường xuyên đến dọn dẹp, chăm nom.
Khi còn đang lấy lạ, thì từ trong nhà bước một thiếu nữ khuôn mặt xinh xắn, đôi mắt cong cong khi .
Thấy , nàng vui vẻ gọi:
“Sư tỷ!”
Ta nhận nàng — là tiểu sư cùng môn năm xưa.
Năm từng cứu nàng một .
Đối với , chỉ là tiện tay nhưng nàng vô cùng cảm kích.
Khi những khác vì sợ mà tránh né, nàng là duy nhất dám rón rén theo .
Khi phản phệ, công lực sụt giảm, thiết sống tiếp, chính nàng là lặng lẽ cổng sân nhiều ngày trời, lo sợ chuyện dại dột.
Trong vườn, phần lớn hoa cũng là do nàng tự tay trồng.
Mỗi độ hoa nở, bướm bay đầy sân, hương thơm ngào ngạt.
Nàng và cả sư phụ — đều là những đầu tiên khiến một kẻ chỉ g.i.ế.c chóc như , bắt đầu thấy vẻ dịu dàng của thế gian .
“Sư tỷ, chào mừng về nhà!”
Nàng mỉm , đôi mắt ánh lên niềm vui chân thành.
Ta sững , cũng khẽ đáp .
Tiểu sư ríu rít kể về những loài hoa mới nàng trồng trong sân, cả mấy món đồ sư phụ tặng để sửa sang tiểu viện, trong đó cả chiếc xích đu ông tự tay .
Đợi nàng kể xong, đưa cho nàng mấy món quà mang về từ chuyến chu du.
Ta nhiệt tình, nhưng quà thì nhiều.
Nàng vui mừng khôn xiết, hớn hở rời .