Đạo Lữ Sao Ai Cũng Giống Nhau? - Chương 10

Cập nhật lúc: 2025-05-16 05:58:20
Lượt xem: 589

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

17.

Thế giới bên ngoài, loạn đến thể tả.

 

Ma tộc nhân cơ hội hỗn loạn, x.é to.ạc kết giới, trực tiếp xâm nhập.

 

Bởi đó các môn phái tổn thất quá nhiều — tinh tử trận, trận pháp tàn phá, nội bộ phân rã.

Nên khi ma tộc thực sự tấn công, gần như gặp bất kỳ trở ngại nào.

 

Đến khi các tông môn tỉnh táo , thành lập đội diệt ma, 

Mới phát hiện: phần lớn tu chân giới rơi tay ma tộc.

 

Mà cái tên từng kêu gào hăng nhất — Vạn Thú Cốc, lúc trở thành thuộc hạ trướng ma tộc.

 

Đến đây, mới tỉnh ngộ:

 

Toàn bộ là một màn kịch.

Mộ Dung lão tặc hát tuồng “bắt giặc” là để tiêu hao thực lực các phái, đẩy hết tu sĩ mạnh tiền tuyến, âm thầm dọn đường cho ma tộc tiến .

 

 

Lúc , các tông môn mới tấp nập kéo đến cổng Vạn Kiếm Tông, quỳ gối cầu xin cứu viện.

 

Ma tộc — chắc chắn đánh.

 

những kẻ gió chiều nào theo chiều ?

Không cứu cũng chẳng .

 

Không lâu , ma tộc phái tới đàm phán.

Nói là, chỉ cần giao , chúng sẽ khó Vạn Kiếm Tông.

 

Người còn xong — Bị Lâm Uyên vung tay một cái, hóa thành bụi mịn.

 

Trong vòng trăm dặm quanh Vạn Kiếm Tông, Lâm Uyên vô địch.

một khi bước ngoài kết giới, bảo vệ thiên hạ, vẫn cần đến những kẻ như .

 

 

Ta vốn ngoài giúp sức, nhưng Lâm Uyên cho phép.

Ta truy hỏi, nhất quyết chịu .

Ta cam tâm — lặng lẽ rời khỏi kết giới, g.i.ế.c một trận đời giữa đám ma vật.

 

Vừa thấy , đám ma tộc lập tức sôi sục, gào to:

 

“Báo cho Ma Tôn!

Chiến thần xuất thế !”

 

Chiến thần?

 

Ta sửng sốt.

 

Theo truyền thuyết, trong trận chiến tiên – ma năm xưa, thần chiến đấu mạnh nhất của thượng giới ngã xuống, rõ tung tích.

Lẽ nào — chính là chiến thần khát m.á.u ?

 

Thảo nào từng một đều bắt .

Thì là vì — diệt trừ khi khôi phục thần lực.

Chỉ cần biến mất, trong đại chiến tiên – ma , ma tộc sẽ nắm chắc phần thắng.

 

ngu như .

 

Lập tức về Vạn Kiếm Tông, mặt Lâm Uyên, hỏi thẳng:

“Ta là chiến thần, còn ngươi… là cố nhân của ?”

 

Lâm Uyên lặng thinh hồi lâu mới khẽ thở :

“Ai cho ngươi ?”

 

Chỉ vẻ mặt hiểu.

Chính là .

 

📜 Bản dịch nhà Hồ Vân, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Hồ Vân Truyện" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

hiểu vì sớm?

Giúp hồi phục, càng dễ đối đầu ma tộc hơn ?

 

Hắn lặng lẽ đáp:

 

“Vì ngươi dẫm lên vết xe đổ của kiếp .”

 

 

Trong hồi ức Lâm Uyên kể :

 

Ta là chiến thần — sinh vì chiến, tình cảm, đau buồn.

Từng trận chiến tham gia đều nhuộm m.á.u trời đất, sát khí quanh dày đến mức khiến tiên giới run sợ.

 

Ai ai cũng tôn kính gọi “Chiến thần”.

tất cả, chẳng qua chỉ là một cỗ máy g.i.ế.c chóc.

 

Trong trận đại chiến cuối cùng, trọng thương, thể áp chế sát khí trong cơ thể, phản phệ.

Rơi xuống trần gian, mất trí nhớ, trở thành tu sĩ bình thường.

 

 

Lâm Uyên cúi đầu, giọng khàn :

 

“Ta từng là thanh kiếm trong tay ngươi, là thần binh theo ngươi sinh tử.

Sau khi ngươi ngã xuống, chia một nửa nguyên thần, lưu hạ giới chỉ để canh giữ ngươi bình an.”

 

“Minh Nguyệt… ngươi nhớ .

Bởi trong ký ức … ngoài máu, chẳng còn gì nữa.”

 

Ta nhẹ nhàng ôm lấy , thì thầm bên tai:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dao-lu-sao-ai-cung-giong-nhau/chuong-10.html.]

“Lâm Uyên.

Giờ khác .

Ở nhân gian thấy nhiều cảnh sắc mà ngày từng .”

 

18.

Lâm Uyên hóa thành kiếm, cùng diệt ma trừ yêu.

Trận đại chiến , chỉ Vạn Kiếm Tông mà các môn phái khác cũng chung tay góp sức.

 

Chúng chiến đấu suốt ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng ép ma tộc rút về sào huyệt.

Tạm thời, nhân gian thể yên một thời gian.

 

nếu phong ấn Ma Vực , buộc khôi phục thần lực của chiến thần.

Mà hiện tại… vẫn chỉ là một tu sĩ Kim Đan.

 

Con đường phía còn dài.

 

Lâm Uyên , sẽ luôn ở bên .

 

Hừ, ham cái gọi là "ở bên" đó.

Rõ ràng là cứ bám riết buông, mới miễn cưỡng chấp nhận thôi.

 

Huống hồ — vẫn tha thứ cho chuyện từng lừa gạt .

Vì thế, bày một vở kịch với Tiểu Lang để trêu tức :

 

“Lâm Uyên, hôm nay ngủ với Tiểu Lang. 

Ngươi tự lo liệu .”

 

Ta và Tiểu Lang lên giường, trùm chăn truyện .

 

Lâm Uyên ôm một cái gối, ở mép giường, gương mặt đen thui như đáy nồi.

Nghiễn răng ken két: 

“Giường to như , chen một góc cũng !”

 

“Không .” — Ta thẳng thừng từ chối.

 

Hắn tức đến nỗi vòng vòng trong phòng, cuối cùng bất lực, bẹp gầm giường:

“Vậy thì ngủ !”

 

Tốt thôi.

 

Ta chọc đến bật .

“Muốn gì thì !”

 

Rồi trùm chăn, cùng Tiểu Lang thì thầm kể chuyện .

Tiểu Lang đến run .

run, giường cũng run theo.

 

Dưới giường vang lên tiếng nức nở của ai đó:

 

“Các ngươi… đang …?”

 

Giọng run run, như sắp đến nơi.

Ta chịu nổi, ló đầu khỏi chăn:

 

“Liên quan gì đến ngươi?

Ngươi lấy phận gì mà hỏi chuyện đó?”

 

Lâm Uyên vứt luôn cái gối trong tay, cúi xuống bế bổng lên một cách quyết liệt.

 

“Ngươi cho danh phận, tự giành lấy!””

 

Nói xong, ôm xồng xộc về phòng .

 

 

Chuông màn giường, leng keng rung suốt cả đêm.

 

 

Lâm Uyên vẫn mệt.

Gối đầu lên vai , mềm giọng dụ dỗ:

 

“Ta mạnh hơn con sói nhiều, Minh Nguyệt...

Vậy… giữ mỗi ?”**

 

Ta lười biếng mở mắt, giả vờ ngơ ngác:

“Giữ ngươi… để gì?”

 

Hắn cuống lên:

“Để "bạn",

Bên chỉ cần là đủ .”

 

Hắn dỗ, hôn nhẹ lên cổ .

Ta bật , nâng mặt lên, thì thầm:

 

“Xem biểu hiện của ngươi tính.”

 

Rồi đặt lên môi một nụ hôn khẽ khàng.

Hắn lập tức đáp — nóng bỏng, tha thiết, chút kìm nén.

 

Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn nơi khóe mắt .

Hắn khẽ :

 

“Thôi , chỉ cần ngươi rời xa … thế nào cũng .”

 

Ta nghĩ, thôi thì… để sáng mai rõ với Lâm Uyên.

Rằng trong lòng —chỉ mỗi thôi.

 

Chứ … đêm nay e là… sẽ chẳng bao giờ kết thúc mất.

 

-(Hết)-

Loading...