Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

ĐẠO LỮ PHẢN DIỆN CỦA LONG NGẠO THIÊN - Chương 27

Cập nhật lúc: 2025-06-27 13:23:06
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đệ tử của Nhược Thủy Tông đều mặc đạo bào màu xanh nước, tụ một chỗ trông như một vùng nước biếc mênh mang, nhẹ nhàng yên tĩnh như mặt hồ thu.

 

Chỉ riêng Mộ Tử Thần tông chủ mặc một trắng tinh khôi, giống như trong bầu trời xanh vạn dặm gợn mây đột nhiên trôi đến một cụm mây trắng nhẹ nhàng, nổi bật khác thường.

 

Chính vì , nhiều ở đây đều khỏi liếc thiếu niên , âm thầm đoán phận của là ai mà đặc biệt đến .

 

Lúc , tông chủ Nhược Thủy Tông đang cùng Hành Sơn Tiên Tôn, Huyền Dương Tôn và các vị trưởng bối trò chuyện, các tử tự nhiên cũng đều dậy chào hỏi.

 

Còn Thẩm Từ Thu, trong mắt tuy bình tĩnh như nước, nhưng ánh sáng lưu ly ẩn sâu như sóng ngầm mãnh liệt cuộn trào sát khí đều ép xuống đáy lòng.

 

Không ai vị đại tử của Ngọc Tiên Tông đang nghĩ gì.

Cũng ai phát hiện, đúng thời khắc , đang khắc sâu sát ý.

 

Tu tâm đúng là ích.

Về cho dù thật sự tay g.i.ế.c , cũng thể lạnh lùng giấu kín sát khí, để lộ chút sơ hở nào.

 

chỉ cần nghĩ đến Mộ Tử Thần lẽ vốn thuộc bất kỳ môn phái nào, nay quỹ đạo đột ngột đổi, Thẩm Từ Thu liền siết c.h.ặ.t t.a.y tay áo.

 

Nhược Thủy Tông vốn nổi danh là tông môn thiên về tu hành hệ thủy, quan hệ rộng rãi, giao tình nhiều nơi. Nếu như Mộ Tử Thần chính thức gia nhập Nhược Thủy Tông, thì tay g.i.ế.c … sẽ càng phiền phức gấp bội.

 

Tiên cốt đau, nỗi đau từ tận xương tủy dường như lan khắp , giày vò trái tim, như như vọng về từ tận sâu trong trí nhớ, mãi tiêu tan. Thẩm Từ Thu hãm cơn đau ảo ảnh , căn bản nhận rằng tay siết đến bật máu. Máu từ lòng bàn tay chảy , từ từ thấm ướt ống tay áo trắng như tuyết.

 

bên cạnh là Tạ Linh, để ý thấy điều đó.

 

Vết m.á.u đỏ tươi nhuộm vạt áo trắng nhạt khiến thể ngơ. Tạ Linh giật , còn tưởng Thẩm Từ Thu thương ở nghiêm trọng, lập tức túm lấy cổ tay , dùng truyền âm gấp gáp hỏi:

 

“Thẩm Từ Thu!”

 

Người thật sự cảm thấy đau !?

 

Ánh mắt như băng của Thẩm Từ Thu nhờ một tiếng gọi mới chợt tỉnh. Hắn sững , đó mới chậm rãi cúi đầu xuống thấy cổ tay nắm chặt, thấy vết m.á.u loang dần áo.

 

Ánh mắt khẽ run lên một chút.

 

Tuy vết thương sâu, m.á.u cũng nhiều, nhưng ở trường hợp đông như thế , một khi ai đó phát hiện thì thể sẽ gây nhiều lời đồn và phiền toái đáng .

 

Ánh mắt Thẩm Từ Thu dần dịu , khẽ giật cổ tay, hiệu cho Tạ Linh rằng hiểu.

 

Tạ Linh buông tay. Thẩm Từ Thu nhanh chóng dùng thuật thanh khiết xử lý vết máu, vận linh lực chữa lành lòng bàn tay, loại thương nhẹ do linh lực gây , với tu sĩ Kim Đan hậu kỳ như , chỉ một thở là khép miệng.

 

Tạ Linh nhíu mày, tay nắm chặt quạt xếp, đầy nghi ngờ:

“Ngươi ?”

 

Thẩm Từ Thu chỉ lắc đầu, nhiều, chỉ truyền âm đáp khẽ:

“Đa tạ nhắc nhở.”

 

Tạ Linh càng thêm nghi hoặc. Ánh mắt y liên tục dừng mặt Thẩm Từ Thu, cố tìm xem gì khác thường, nhưng Thẩm Từ Thu cụp mi bình thản, sắc mặt điềm tĩnh, tựa như chuyện chỉ là ảo giác, từng xảy .

 

Mắt phượng màu hổ phách của Tạ Linh khẽ lay động:

Thẩm Từ Thu bắt đầu là từ khi Nhược Thủy Tông xuất hiện.

 

Theo nguyên tác trong truyện, Nhược Thủy Tông vốn thuộc phe trung lập, vị đại sư mặc thủy sam tuy xuất hiện, nhưng đáng kể. Toàn tông môn cũng chẳng ai đặc biệt khiến ghi nhớ là chính phái vai ác, chủ yếu là những kẻ “áo rồng” ôn hòa sóng gió.

 

Dựa theo phản ứng của Thẩm Từ Thu, lẽ nào… Nhược Thủy Tông cũng một “cố nhân” khiến hận đến thấu xương, giống như Ôn Lan Úc Khôi?

 

Bị khác chỉ một cái liền thể bóp tay đến bật máu.

Đây tuyệt đối bằng hữu.

Chỉ thể là kẻ thù.

 

Tạ Linh gõ gõ quạt trong lòng bàn tay, âm thầm mở giao diện hệ thống nhân vật, lượt quét qua từng trong đoàn Nhược Thủy Tông, dò xét từng chút.

 

Chẳng bao lâu, liền thấy ngay tông chủ Mộ Tử Thần.

 

【Tên: Mộ Tử Thần

Tuổi: 17

Tu vi: Kim Đan sơ kỳ

Thế lực: Tạm thời

Trận doanh: Phe chính đạo 】

 

Tạ Linh dừng mắt một chút.

 

Mười bảy tuổi đạt Kim Đan sơ kỳ nếu dựa đan dược mà ép tu vi lên, thì trình độ đủ tư cách xếp hàng thiên kiêu trẻ hai mươi. Mà Nhược Thủy Tông để mặc hạt giống như lửng lơ bên ngoài, còn thu tử chính thức?

 

Hơn nữa, với tư chất thế mà trong nguyên tác chẳng tí đất diễn nào, tên thì quen quen… “Mộ Tử Thần, Mộ Tử Thần…” Tạ Linh bỗng nhiên nhớ .

 

Trong truyện gốc, Huyền Dương Tôn ba tử. Trừ phản bội sư môn là Thẩm Từ Thu, đến nhị sư Úc Khôi, còn chính là tiểu sư nhỏ tuổi nhất Mộ Tử Thần.

 

Chỉ là xuất hiện mờ nhạt đến mức tồn tại, lên sân khấu cũng chỉ bên Úc Khôi hoặc Huyền Dương Tôn cho đủ đội hình, giống kiểu phông nền. Tạ Linh truyện cũng gần như chú ý đến .

 

Dựa theo nội dung gốc, nhân vật chính sẽ xuất hiện trong buổi mừng thọ của Hành Sơn Tiên Tôn, nên đoạn vốn miêu tả. Mà Mộ Tử Thần chắc là đợt mừng thọ mới cơ duyên tiếp xúc Ngọc Tiên Tông, từ đó bái nhập Huyền Dương Tôn môn hạ.

 

Tạ Linh cảm thấy chẳng gì đặc biệt thú vị, liền dời mắt sang khác.

 

Y xem hết thông tin từng , kết quả chẳng thấy ai phận đặc biệt cả, ngược bình thường nhất là Mộ Tử Thần, hóa là đặc biệt nhất.

 

là kẻ thù của Thẩm Từ Thu thì thấy đúng lắm.

 

Tạ Linh ngẫm , nếu Nhược Thủy Tông mới thu nhận Mộ Tử Thần gần đây, thì nghĩa là đó thế lực, chỉ là một tán tu, một tiểu bối tu vi Kim Đan sơ kỳ ai chống lưng, mà nếu thật sự từng đắc tội Thẩm Từ Thu, thì giờ chắc mộ phần xanh cỏ cao ba trượng . Làm còn đây, định tiểu sư ?

 

Suy nghĩ nửa ngày, Tạ Linh vẫn hiểu vì Thẩm Từ Thu động tâm đến mức bóp tay chảy m.á.u khi thấy Mộ Tử Thần.

 

Y nhéo nhéo cây quạt, nghiến răng: đúng là lòng hiếu kỳ hại c.h.ế.t ! Cái tên vai ác , y hỏi thử một câu thì lặng thinh, đấy giả câm như bức tượng băng.

 

Tạ Linh dừng , đột nhiên giật như vả mặt: nghĩ gì thế !?

Ta chỉ tò mò thôi, chứ để ý đến tên vai ác !

Tuyệt đối ! Không ! Không !

 

Không thì thôi! Dù chuyện cũng chẳng tới lượt lo.

Tạ Linh gõ nhẹ cây quạt một cái: Việc quan trọng hơn là lát nữa tìm cách xử lý Úc Khôi .

 

Lúc , tông chủ Nhược Thủy Tông dâng lễ mừng thọ lên Hành Sơn Tiên Quân, lời chúc phúc xong, ánh mắt liền chuyển sang Huyền Dương Tôn, :

 

“Tử Thần, tiến lên đây. Vị chính là Huyền Dương Tôn mà con hằng ngưỡng mộ.”

 

Mộ Tử Thần lập tức bước lên, mặt rõ ràng lộ vẻ kích động, nhưng vẫn lễ phép đúng mực, cho dù khuôn mặt đỏ bừng vì hồi hộp, vẫn giữ cách một bước của Nhược Thủy Tông, cung kính :

 

“Mộ Tử Thần bái kiến Huyền Dương Tôn!”

 

Bên , Thẩm Từ Thu theo bản năng siết tay. ngón tay mới chạm lòng bàn tay, liền nhớ tới bàn tay Tạ Linh siết lấy cổ tay , khiến ngón tay run lên, tự chủ mà buông .

 

Thẩm Từ Thu: “…!”

 

Tạm… tạm thời cho qua .

 

Tuy vẫn quen cái cảm giác “vì Tạ Linh mà buông tay ”, nhưng dù hành hạ bản cũng là chuyện . Trước cứ quan sát xem tình hình trong đại điện tính tiếp.

 

Mộ Tử Thần đưa đến mặt Huyền Dương Tôn.

Hắn… thực sự sẽ trở thành tiểu sư của ?

 

Thẩm Từ Thu sợ đến.

 

Hắn chỉ sợ Mộ Tử Thần đến.

 

Nếu Mộ Tử Thần gia nhập Ngọc Tiên Tông, e là Thẩm Từ Thu sẽ đích cả ngàn dặm để g.i.ế.c .

 

Cho dù Nhược Thủy Tông che chở đến mức nào, Thẩm Từ Thu cũng quyết nương tay.

 

Thẩm Từ Thu ngán bất kỳ thế lực nào, nhưng nếu cách xử lý nhẹ nhàng, ai phí công tốn sức?

 

Thấy Mộ Tử Thần hành lễ, Huyền Dương Tôn vội đáp , ánh mắt sâu xa, hỏi một câu:

“Họ Mộ?”

 

Nhược Thủy Tông chủ liền , nụ mang theo chút xót xa hoài niệm:

, là con trai của Mộ sư .”

 

Ông chậm rãi kể:

“Năm đó Mộ sư cùng phu nhân du ngoạn bên ngoài, chẳng may gặp nạn, đến cả di thể cũng thể đưa về. Mãi gần đây chúng tình cờ gặp Tử Thần, thấy nó mang bên miếng ngọc khắc chữ ‘Mộ’, mới còn con lưu nhân gian.”

 

Miếng ngọc đúng là do Mộ trưởng lão để , thể sai .

 

Nhược Thủy Tông chủ vỗ nhẹ vai thiếu niên, ánh mắt dịu dàng thương yêu:

“Đứa nhỏ từ nhỏ mồ côi, sống nương nhờ tán tu, nơi nương tựa… Thật may, cuối cùng cũng để chúng tìm .”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dao-lu-phan-dien-cua-long-ngao-thien/chuong-27.html.]

Huyền Dương Tôn im lặng.

 

Năm xưa ông từng nợ Mộ trưởng lão một ân tình, nếu thật sự đây là cốt nhục duy nhất còn của cố nhân, Ngọc Tiên Tông cũng nên tay giúp đỡ, xem như là một phần bù đắp.

 

Nhược Thủy Tông chủ tới đây, thần sắc trầm , nhưng nhớ hôm nay là tiệc mừng thọ, bèn nhanh chóng thu tâm tình, nở nụ nhẹ:

“Chúng mới nhận , đứa nhỏ còn bán tín bán nghi. Cứ nằng nặc đòi tham gia kỳ khảo hạch tuyển tử của Ngọc Tiên Tông, chỉ vì diện kiến nó luôn ngưỡng mộ là Huyền Dương Tôn.”

 

Hành Sơn Tiên Tôn liền ha ha:

“Vậy cuối cùng dụ theo?”

 

Nhược Thủy Tông chủ nửa đùa nửa thật:

“Đành thể giúp nó gặp Huyền Dương Tôn đại danh đỉnh đỉnh, nó mới chịu . Cũng may là ngươi chịu cho mặt mũi.”

 

Tất cả mặt đều là tinh tường, chỉ hiểu rõ ẩn ý. Quả nhiên, tiếp đó, tông chủ vỗ nhẹ lưng Mộ Tử Thần, ôn hòa :

 

“Ban đầu còn đích dạy dỗ, nhưng đứa nhỏ một lòng hướng về Huyền Dương Tôn, hợp với đạo y, bằng để nó bái môn hạ của ngươi. Cũng xem như giúp Mộ sư thành một phần tâm nguyện.”

 

Mộ Tử Thần khẽ run lên vì hồi hộp, cuối cùng vẫn kìm mà lén ngẩng đầu, lặng lẽ Huyền Dương Tôn một cái.

 

Chuyện “ hợp đạo y” rõ ràng chỉ là cái cớ. Nhược Thủy Tông dù thiên về y đạo, nhưng cũng thiếu tử tu hệ khác.

Những tử còn đều ghen tị đến đỏ mắt khỏi cần khảo hạch, mà thể trực tiếp bái nhập môn hạ Huyền Dương Tôn? Chuyện như , bọn họ nghĩ cũng chẳng dám mơ.

 

Thậm chí đến Thẩm Từ Thu, tuy Huyền Dương Tôn nuôi từ nhỏ, nhưng năm đó vẫn đường đường chính chính vượt qua kỳ khảo hạch, để tâm phục khẩu phục mà hàng tử chân truyền.

 

Mộ Tử Thần thì ?

Vừa thấy ánh mắt , liền mềm lòng.

 

Hắn tuổi nhỏ, dung mạo thanh tú, đôi mắt tròn mang theo ánh sáng trong veo, sự khéo léo pha lẫn ngưỡng mộ chân thành , dễ sinh hảo cảm.

 

Huyền Dương Tôn , cảm thấy ngẩn .

Ánh mắt , rõ ràng xa lạ nhưng như từng quen.

 

Ông quá quen với ánh mắt khiếp sợ, kính sợ, dè dặt. Loại ánh mắt đầy thuần khiết và vui sướng thế hình như chỉ từng thấy qua một , trong mắt của Thẩm Từ Thu khi còn bé.

Nam Cung Tư Uyển

 

Huyền Dương Tôn hiếm khi phút giây hoài niệm, theo bản năng liếc sang Thẩm Từ Thu.

 

Chính lúc , ông mới phát hiện hôm nay Thẩm Từ Thu kiếm.

 

Không thanh kiếm năm xưa ông đích trao cho, cũng là thanh kiếm mà Thẩm Từ Thu dùng suốt mười năm qua, từng rời .

 

Một tia chấn động nhỏ như bụi hiện lên trong mắt Huyền Dương Tôn.

 

Trong đại điện, đang chờ ông lên tiếng. Nhược Thủy Tông chủ mỉm nhẹ giọng gọi:

“Huyền Dương?”

 

Huyền Dương Tôn lập tức thu ánh mắt về.

 

Đại tử của Nhược Thủy Tông vị sư áo thuỷ sam lập tức báo cáo tư chất của Mộ Tử Thần:

Mười bảy tuổi, Kim Đan sơ kỳ, linh căn song hệ: thủy và kim.

 

Theo lý mà , song linh căn vốn bằng đơn linh căn, khó lọt mắt xanh của Huyền Dương Tôn, nhưng với tốc độ tu luyện vượt trội như , Mộ Tử Thần chứng minh thực lực của bản .

 

Với tư chất như , mang danh con của cố trưởng lão Mộ, cuối cùng Huyền Dương Tôn cũng gật đầu.

 

Ông giơ tay, ánh sáng chợt lóe lên, rút một thanh trường kiếm cấp Thiên, cúi mắt với Mộ Tử Thần:

“Nếu thế, từ nay về ngươi nhập Ngọc Tiên Tông, theo tu hành. Hãy luôn ghi nhớ: tâm chính, thần thanh, lấy sự minh triết để bước lên con đường đạo.”

 

Mộ Tử Thần mừng rỡ như điên, hốc mắt đỏ hoe, thiếu chút nữa , lập tức quỳ một gối xuống đất, hai tay dâng lên tiếp nhận linh kiếm:

“Đệ tử xin ghi lòng tạc lời dạy bảo của sư tôn, đa tạ sư tôn ban kiếm!”

 

Nhược Thủy Tông chủ mỉm , hiệu cho đưa lên một chén nhỏ, lễ dâng sư tôn, từ đây mới coi là chính thức nhập môn.

 

Thẩm Từ Thu bên, lặng lẽ cảnh sư đồ hòa thuận, chỉ nhấp môi lạnh, ngẫm kỹ bốn chữ “tâm chính thần thanh”, chỉ thấy châm chọc thôi.

 

Dù là Huyền Dương Tôn Mộ Tử Thần, gán mấy chữ lên bọn họ, đều khiến tiếng.

 

Khi Huyền Dương Tôn đưa kiếm, Thẩm Từ Thu theo bản năng đặt tay lên chuôi kiếm bên hông.

Ngón tay khựng khi chạm hoa văn khắc đó, đúng , kiếm của đổi.

 

Từ nay về , kiếm của là Ngàn Cơ, còn dính líu gì đến Huyền Dương Tôn nữa.

 

Mộ Tử Thần bái sư xong, Huyền Dương Tôn vẫn giữ giọng thản nhiên như thường lệ:

“Đi gặp nhị vị sư của ngươi .”

 

Mộ Tử Thần lập tức bước tới mặt Thẩm Từ Thu và Úc Khôi, cao giọng cung kính:

“Sư bái kiến đại sư , nhị sư !”

 

Úc Khôi híp mắt , trong lòng cắn răng đến vỡ nát.

Nếu là lúc tu vi còn như xưa, phong của một tiểu sư ngoan ngoãn đáng yêu như , nhất định sẽ mừng rỡ.

 

bây giờ phế, còn cơ hội khôi phục , đúng lúc sư tôn thu thêm một tiểu sư tư chất xuất chúng…

 

Úc Khôi chỉ cảm thấy tim gan như thiêu đốt, cả khó chịu yên. Nếu Bách Bảo Bí Các tìm cách chữa trị, sư tôn liệu còn để tâm tới ?

 

Trong nỗi sợ vứt bỏ, ánh mắt Úc Khôi Mộ Tử Thần như thú hoang thương, đầy cảnh giác và căm ghét.

đang ở mặt sư tôn, dám càn, cố nhịn một hồi lâu, gượng ép bật một tiếng “Ừ” cứng ngắc, coi như đáp lời.

 

So với , thái độ của Thẩm Từ Thu như gió xuân ấm áp.

 

Trong ở đây, ngoại trừ Mộ Tử Thần, e là chỉ Thẩm Từ Thu là thật sự mong thuận lợi bái nhập Ngọc Tiên Tông.

Vị sư xưa nay vẫn luôn lãnh đạm , mà lúc dịu giọng :

“Không cần đa lễ.”

 

Tạ Linh bên cạnh trượt tay đánh rơi luôn cây quạt.

 

Tạ Linh: ?

 

Cái quái gì đang xảy ? Đây là Thẩm Từ Thu?

 

Không, , đừng hoảng… Tạ Linh nhặt quạt, bắt đầu suy luận điên cuồng.

Trong tình huống , chỉ hai khả năng:

1. Mặt trời mọc đằng Tây.

2. Thẩm Từ Thu sắp tay g.i.ế.c .

 

Khi tự niệm mệnh chú, khi định g.i.ế.c Úc Khôi, giọng điệu cũng nhẹ nhàng ấm áp y hệt, đó xuất chiêu hề do dự.

 

Chẳng lẽ Mộ Tử Thần thật sự là kẻ thù của Thẩm Từ Thu?

Vậy lúc suy đoán sai ?

Dù gì cũng thể là do thích Mộ Tử Thần, nên mới ôn nhu như thế… Ha! Không thể nào!

 

Tạ Linh tự chế giễu, liếc sang kỹ Mộ Tử Thần.

Y phát hiện ánh mắt của thiếu niên đa phần đều đặt lên Thẩm Từ Thu, gần như Úc Khôi.

 

Hơn nữa còn cắn môi đỏ mặt, rụt rè ngượng ngùng liếc Thẩm Từ Thu, hàng mi run khẽ như đang cố lấy dũng khí.

 

Tạ Linh: ??

 

Không chứ, liếc mắt đưa tình rõ ràng như !?

 

Mà vị hôn phu của cũng đang ở đây mà?

 

Thẩm Từ Thu thấy bộ dạng của Mộ Tử Thần, trong ánh mắt ôn hòa càng hiện thêm tia sáng lạ lùng.

Hắn hiểu rõ, tiên cốt và Linh Lung Tâm của vẫn còn hấp dẫn Mộ Tử Thần như là đủ yên tâm.

 

Nếu Mộ Tử Thần vẫn giống kiếp , chủ động tiếp cận, dù khỏi tông môn cũng nhất định theo, thì sớm muộn cũng sẽ cơ hội để “thu dọn”.

 

Thẩm Từ Thu lướt qua cổ và n.g.ự.c của Mộ Tử Thần.

Gãy cổ? Hay đ.â.m xuyên n.g.ự.c khiến m.á.u tươi nở thành một đóa hoa đỏ thẫm?

 

Dù chọn cách nào, chắc chắn cũng sẽ mắt.

 

Kiếp cho một đao, kiếp nên dùng phương pháp gì đây?

 

Ánh mắt Thẩm Từ Thu chợt bừng sáng, đến động lòng , như tuyết sương rạng rỡ, khiến khắp cả đại điện như tối sầm , tất cả ánh sáng dường như đều gom tụ nơi .

 

Mộ Tử Thần đang diễn vai tiểu sư ngượng ngùng, nhưng khi thấy nụ nhẹ như gió xuân , tim đập thình thịch, suýt nữa ngẩn .

 

Còn Tạ Linh thì thực sự c.h.ế.t lặng.

 

Dù biểu cảm chỉ chạm tới mức độ “ thể coi là ”, nhưng với Thẩm Từ Thu mà , là điều vô cùng hiếm hoi.

 

Thẩm Từ Thu với khác.

 

Không, Tạ Linh thể tin , chẳng lẽ Thẩm Từ Thu thật sự thích cái thể loại !?

Loading...