ĐẠO LỮ PHẢN DIỆN CỦA LONG NGẠO THIÊN - Chương 15
Cập nhật lúc: 2025-06-25 15:49:02
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi Thẩm Từ Thu bước lên giáo trường, lập tức phát hiện tu vi của tiến thêm một bậc. Đệ tử khắp nơi đồng loạt chúc mừng, tiếng khen dứt. Chỉ Biện Vân khoanh tay một bên hừ lạnh:
“Vậy thì ? Ta sớm muộn gì cũng .”
ai nấy đều , lời đó chỉ là để an ủi bản . Biện Vân quá 18 tuổi, tu vi còn chạm đến Kim Đan hậu kỳ, còn Thẩm Từ Thu thì… mới mười tám ở đỉnh Kim Đan . Ngay cả những thiết với Biện Vân cũng dám tiếp lời, chỉ âm thầm thở dài trong lòng.
Giáo tập trưởng lão thì ý, gật đầu hài lòng:
“Đại sư của các ngươi chỉ thiên tư hơn , mà còn chịu khó khổ tu, là tấm gương sáng cho tất cả. Mọi noi theo, chăm chỉ học hành!”
Dù các tử nghĩ gì trong lòng thì ngoài miệng cũng ai dám phản bác, đồng thanh hô vang:
“Vâng ạ!”
Hôm nay giáo trường luyện kiếm chiêu. Khi đến lượt Thẩm Từ Thu đối luyện với Biện Vân, nín thở chờ xem. ai ngờ, Thẩm Từ Thu rút linh kiếm bên hông, mà tới giá kiếm bên cạnh, tiện tay rút một thanh.
Biện Vân thấy liền nổi giận:
“Thẩm Từ Thu, ngươi coi thường ? Lấy kiếm thật của ngươi đây!”
Thẩm Từ Thu nhẹ xoay một vòng kiếm hoa, mũi kiếm xéo xuống đất, thản nhiên :
“Dạo gần đây đang dưỡng kiếm, đoạn thời gian nó nên khỏi vỏ.”
Lý do thành công dập tắt cơn giận của Biện Vân, nhưng vẫn tin, ánh mắt hồ nghi liếc sang thanh kiếm đeo bên hông Thẩm Từ Thu:
“Thật ? Ta từng dưỡng kiếm rút kiếm , dưỡng thế nào ? Nói một chút…”
Thẩm Từ Thu lười bịa thêm, lạnh nhạt cắt ngang:
“Không hiểu thì đừng hỏi.”
Thanh kiếm bên hông , đúng là quà tặng năm xưa của Huyền Dương Tôn khi Trúc Cơ. Từng một thời, quý trọng vô cùng, từng nghĩ khi lên Hợp Thể kỳ sẽ luyện thành bản mạng linh kiếm. tiếc … kiếp còn kịp tới Hợp Thể bỏ mạng.
Cũng may, nếu thật sự luyện thành bản mạng kiếm, thì giờ chẳng tự tay hủy nó, chỉ mất tu vi, còn hại chính ?
Biện Vân thấy Thẩm Từ Thu tiếp lời thì cũng thôi, định hừ thêm một tiếng cho khí thế, thì Thẩm Từ Thu thong thả thêm:
“ ngươi xác thật là đánh .”
Biện Vân: “……”
Giận thật sự, Biện Vân rút kiếm!
Nửa chén Biện Vân đại bại.
Nói công bằng thì, kiếm pháp của Biện Vân hề tệ, nhưng xui đối thủ là Thẩm Từ Thu. Trong thời đại thiên tài lớp lớp như hiện nay, ai mạnh nhất còn định, nhưng nếu đến tốc độ tăng tu vi, thì Thẩm Từ Thu chính là đang dẫn đầu.
Mười tám tuổi Kim Đan đại viên mãn, thiên hạ ai thể sánh. Ngay cả Huyền Dương Tôn năm đó cũng đạt tu vi .
Biện Vân giận đến suýt nữa ném luôn thanh kiếm xuống đất… nhưng cuối cùng vẫn nhịn. Tay giơ lên hạ xuống, sợ khác chê thua nổi.
Thẩm Từ Thu theo phân phó của trưởng lão, đấu thêm hai trận chỉ điểm với tử khác. Sau đó, đặt thanh kiếm trở giá, xoay thì thấy Biện Vân đang u oán như oán phụ.
Thẩm Từ Thu nhíu mày: “Ngươi—”
“Ngươi nhất đừng gì hết,” Biện Vân mặt đen như đáy nồi, “Ta sợ ngươi chọc tức đến chết.”
Thẩm Từ Thu yên lặng , chuyển mắt sân giữa giáo trường, nơi các tử vẫn đang luyện tập hăng say. Hắn đột nhiên lên tiếng, giọng nhẹ nhưng dứt khoát:
“Một năm , khi Thương Lam bí cảnh mở ngươi đừng .”
Biện Vân: ???
Biện Vân ngơ ngác tập.
Bị Thẩm Từ Thu đánh bại thì cũng đầu. Trong đám tử cùng lứa, coi như cũng thuộc hàng thứ hai, chỉ thua mỗi Thẩm Từ Thu. Nếu chỉ vì mà tham gia Thương Lam bí cảnh thì chẳng những kẻ còn đều nên ở nhà hết ?
“Thương Lam bí cảnh năm mươi năm mới mở một , chỉ cho phép tu sĩ Hợp Thể kỳ tiến , cơ hội như để rèn luyện, dựa cái gì mà ?” Biện Vân vui, nhíu mày. “Ngươi ăn dây thần kinh nào mà tự nhiên nhảy chuyện ?”
Thẩm Từ Thu cụp mắt, trả lời.
Hắn thể trắng : “Ngươi đừng , nếu sẽ chết.”
Nói như thì chẳng ai tin, ngược còn cho là tâm ma quấy nhiễu. Dù gì sở trường của là chú pháp và kiếm đạo, bói toán tiên tri.
Còn Biện Vân, chắc chỉ nghĩ đang chuyện lảm nhảm, nổi nóng nhất thời, xong cũng sẽ quên ngay.
Biện Vân càm ràm: “Ta liều mạng đào ngươi từ đất lên, đòi thù lao cũng thôi, còn ngươi giáo huấn ngược là —— Ơ?”
Một cơn gió nhẹ lướt qua vạt áo Thẩm Từ Thu, đầu , vẫn lặng lẽ giáo trường phía . trong tay đưa sang một khối linh thạch khắc đầy chú văn.
“Phù bảo mệnh, nếu thương chí mạng, thể giữ vững tâm mạch thêm một canh giờ. Ngày thường dùng tinh huyết dưỡng, thể chống đỡ thêm vài phần.”
Thẩm Từ Thu : “Thù lao, đủ ?”
Biện Vân nhận lấy chú thạch, kỹ: “Được.”
“À đúng , chuyện của Úc Khôi, là mệnh mỗi , ngươi cần tự trách. Mà nếu vì thương tâm quá mức mà lơ là tu luyện, thì chuẩn đánh bại .”
Thẩm Từ Thu gì nữa. Dù thể thành thật kể sự thật, nên im lặng chính là phương án an nhất, khác sẽ tự động cho rằng đang âm thầm chịu đựng nỗi đau.
Giáo trường vang lên tiếng vũ khí giao .
Đệ tử Ngọc Tiên Tông phần lớn đều lấy kiếm nhập đạo. Dù chọn bỏ kiếm theo pháp khí khác, thì kiếm pháp cơ bản vẫn là bài học bắt buộc. Mặc dù Thẩm Từ Thu là tử truyền của Huyền Dương Tôn, nhưng Nguyên Anh kỳ, vẫn học chung với nội môn tử.
Nếu bế quan tự tu, đơn xin phép. Giờ học kế tiếp bắt buộc, Thẩm Từ Thu đang suy nghĩ liệu nên lên núi luyện kiếm thêm một chút, thì âm thanh xì xầm xung quanh cắt ngang.
“Ê, kìa, Ôn thiếu chủ tới kìa!”
“Trông như đang chờ ai đó?”
“Nhìn ánh mắt kìa, chẳng đang ——”
Thẩm Từ Thu ngẩng đầu theo ánh mắt , vặn chạm ánh của Ôn Lan thiếu chủ Đỉnh Kiếm Tông.
Không nghi ngờ gì, Ôn Lan đang .
Hai bốn mắt giao , Ôn Lan còn mỉm nhẹ nhàng, dịu dàng như gió xuân.
Thẩm Từ Thu: “……”
Không nổi.
Sao tới nữa?!
Đệ tử xung quanh ánh mắt ai nấy đều phức tạp. Ai cũng Ôn thiếu chủ từng nhiều tới Ngọc Tiên Tông đề nghị liên hôn, nhưng đáng tiếc, hoa rơi ý nước chảy vô tình. Cuối cùng, Thẩm Từ Thu lựa chọn ngoài.
Biện Vân bĩu môi, ngại thêm dầu lửa:
“Ồ, nợ đào hoa của ngươi đến đấy. Ta sẵn lòng ngươi vì vướng bận tình cảm mà chậm trễ tu hành.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dao-lu-phan-dien-cua-long-ngao-thien/chuong-15.html.]
Cách duy nhất để Biện Vân thắng Thẩm Từ Thu, lẽ là hy vọng vì “chuyện tình cảm” mà tập trung việc tu luyện.
Thẩm Từ Thu lạnh lùng: “Ngươi nghĩ nhiều quá .”
Cái gì mà đào hoa, cái gì mà cảm tình, tí nào.
Luyện tập sắp kết thúc. Ôn Lan đến đúng lúc thật, khéo bước tới bên cạnh Thẩm Từ Thu khi chuẩn rời .
“A Từ.”
Thẩm Từ Thu phản ứng, nhưng vì còn trưởng lão giảng dạy ở gần đó, thể tỏ thái độ quá lạnh nhạt. Chỉ thể gật đầu khách sáo:
“Ôn thiếu chủ.”
Ôn Lan thở dài khẽ khàng:
“A Từ, tuy ngươi ít , nhưng cũng xa cách như bây giờ. Ngươi yên tâm, hiện tại ngươi hôn ước. Ta giới hạn, sẽ khiến ngươi dính lời đồn nhảm phiền toái. Ta chỉ bạn.”
Lời đúng mực, ấm áp, thật khiến dễ xiêu lòng. Đến cả Thẩm Từ Thu cũng thừa nhận bề ngoài Ôn Lan đúng là một “ mỹ”.
Nam Cung Tư Uyển
Quả nhiên, tử xong thì thầm ngưỡng mộ:
“Ôn thiếu chủ đúng là quan tâm khác, bạn đạo lữ đều quá lý tưởng ?”
“Biết quan tâm?”
Có thể. Mộ Tử Thần chắc từng “yêu thương” nhiều. Thẩm Từ Thu thì bao giờ.
Từ khi quen Ôn Lan, Thẩm Từ Thu chuyện. Hắn luôn tạo cho khác cảm giác ấm áp, gần gũi như gió xuân. Dễ chịu, dễ tin. nghĩ , cảm giác “thoải mái” tất cả đều là chủ ý.
Một thế nào, thể chỉ gì, mà còn xem gì.
Lý lẽ thì đơn giản, nhưng khi thật sự sống chung với một như , mới thấy khó phân biệt thật giả.
Nghĩ mà xem, nếu một luôn mỉm với ngươi, luôn dùng lời lẽ dịu dàng, từng gì quá đáng thì ngươi sẽ đối đãi ?
Ngươi sẽ nghĩ , thật .
Cho đến khi đ.â.m lưng ngươi.
Ôn Lan từng để cho Thẩm Từ Thu một ấn tượng đến mức khó mà xóa bỏ.
Khi đó, trong một trận hỗn chiến, hai họ vẫn hôn ước. Thẩm Từ Thu khi cản lưng để bảo vệ rút lui, còn Ôn Lan khác với những tử khác bỏ chạy, cắn môi, yên bên cạnh , :
“A Từ, . Ta ở với ngươi, đừng sợ.”
Tay Ôn Lan cầm kiếm run rẩy vì kiệt sức, rõ ràng còn sức chiến đấu, nhưng vẫn kiên quyết bên .
Thẩm Từ Thu lúc ngơ ngác sườn mặt của , gần như kịp phản ứng.
Hắn quen gánh vác, là đại sư luôn bảo vệ khác… đầu tiên vì mà dừng .
Khoảnh khắc đó, trong lòng Thẩm Từ Thu như dòng nước ấm chảy qua.
Hắn nghĩ, một bạn như Ôn Lan, thật đáng quý.
Trận chiến hôm , khi ngã xuống, vẫn cố gắng hết sức để bảo vệ Ôn Lan thương.
Đến khi trưởng lão cứu trở về, Thẩm Từ Thu hôn mê suốt ba ngày ba đêm.
Sau đó, tông môn quyết định liên hôn. Huyền Dương Tôn cùng các trưởng lão chọn Ôn Lan. Mà Thẩm Từ Thu cũng phản đối.
Hắn hiểu rõ tình yêu là gì, càng thế nào mới gọi là “thích một ”. sẵn lòng dùng cách của để đối xử với Ôn Lan. Dù chậm chạp vụng về, nghĩ chỉ cần thời gian đủ dài, một ngày nào đó, cũng sẽ yêu một bằng cả chân tâm.
, chính Ôn Lan là tay cắt đứt tất cả.
Trước khi kịp hiểu rõ tình yêu, Thẩm Từ Thu thấu con Ôn Lan.
Sau nghĩ , ngay cả cái khoảnh khắc cảm động nhất trong trận hỗn chiến , cũng chỉ là lớp vỏ kim ngọc bên ngoài bên trong sớm thối rữa.
Bởi vì kẻ thực sự cầm kiếm chắn ở phía là , còn Ôn Lan ở vị trí thể xoay bỏ chạy bất cứ lúc nào.
Vì mấy câu ho mà lưng tỏ “che chở”, thật sự là ngu ngốc đến mức thể tả.
Giờ còn dám sẽ “ gây đồn đãi và phiền phức” cho ?
Vậy mớ tin đồn từ kiếp những lời thì thầm đầy mùi mờ ám về và Mộ Tử Thần, rót tai ngớt là chó sủa chắc?
Mắt Thẩm Từ Thu tối sầm .
Dưới tay áo, ngón tay siết chặt, chậm rãi thả lỏng. Trong lúc đó, Ôn Lan vẫn giữ nụ dịu dàng , nhưng từng khớp tay của Thẩm Từ Thu nghiền siết tới phát đau.
Hắn thực sự hiểu, tại thể mặt dày vô sỉ đến thế.
Không đúng. Chính vì mặt dày vô sỉ, nên mới thể những chuyện như .
Khác với Úc Khôi, Ôn Lan là của Đỉnh Kiếm Tông. Thẩm Từ Thu thể tìm cớ gì chính đáng để trừng phạt . Hắn chỉ thể giữ cách, tỏ thái độ xa cách. Nếu giờ xé toạc mặt nạ luôn, để Ôn Lan cảnh giác, cơ hội tay về sẽ khó mà .
Thẩm Từ Thu mạnh mẽ ấn đầu ngón tay lòng bàn tay , như nhắc bản bình tĩnh , ngẩng đầu, vẫn là giọng điệu thản nhiên, hỏi:
“Vậy Ôn thiếu chủ gọi , là chuyện gì?”
Nghe câu hỏi , Ôn Lan lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Hắn chờ lâu, từ lúc Thẩm Từ Thu tỉnh đến nay vẫn luôn tìm cơ hội tiếp cận. Giờ cuối cùng cũng một phản hồi.
Có lẽ chính vì thật dễ dàng, nên Ôn Lan ngược cảm thấy một thứ khoái cảm kỳ quái dâng lên trong lòng, giống như cái phát hiện Thẩm Từ Thu cũng đỏ mặt vì lời khen .
Hắn bao giờ nghĩ, Thẩm Từ Thu còn nhiều điểm thú vị đến thế.
Là do sắp thành “ của khác” ?
Không sẽ đoạt Thẩm Từ Thu.
Chỉ là một cái hôn ước vô dụng, nhiều cách để phá bỏ.
Ôn Lan đắc ý trong lòng, ngoài mặt vẫn giữ phong thái nhã nhặn:
“Trước tiên, chúc mừng ngươi tu vi đột phá thêm một bậc. Ta lâu đến Ngọc Tiên Tông, nhớ cảnh sắc Phồn Hoa Phong. Không bằng chúng cùng dạo một vòng, trò chuyện?”
Thẩm Từ Thu đang định từ chối với lý do luyện kiếm, thì Ôn Lan liền như vô tình thêm:
“À đúng , lúc đến, còn thấy Thất điện hạ hình như cùng một tử cũng đang về hướng Phồn Hoa Phong đấy.”
Lời từ chối của Thẩm Từ Thu lập tức nghẹn nơi cổ họng.
Tạ Linh , gì, với ai chỉ cần gây phiền phức, vốn chẳng liên quan gì đến .
bây giờ, khi rõ bản chất của Ôn Lan, lập tức hiểu : đang cố tình lôi kéo, dẫn đến Phồn Hoa Phong.
Tạ Linh gì khiến Ôn Lan nhắm đến?
Thẩm Từ Thu cũng rõ.
Hắn đổi lời, bình thản gật đầu:
“Được. Đi thôi.”