ĐẠO LỮ PHẢN DIỆN CỦA LONG NGẠO THIÊN - 76
Cập nhật lúc: 2025-09-10 12:42:41
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Để biểu lộ thành ý, Minh Trạc Nguyệt lấy một tờ giấy, đưa cho Thẩm Từ Thu. Trên mặt giấy, là phù văn mà từng thấy.
Phù văn phát huy tác dụng, ngoài việc vẽ đúng hình, còn cần dẫn dắt linh lực khắc lên đường nét. Minh Trạc Nguyệt thử, nhưng khi rót linh lực , liền cảm thấy khựng , hiển nhiên nắm huyền ảo trong đoạn phù văn . Thế nên nét vẽ chỉ dừng ở hình dạng bằng mực, chút hiệu lực nào.
Vừa qua, Thẩm Từ Thu lập tức nhận đây đúng là loại phù văn mà tìm.
Hắn cúi đầu chăm chú nghiên cứu, còn bàn cơm lúc , chỉ sợ chỉ Tạ Yểm là thật tâm chuyên chú việc… ăn.
Chú chim nhỏ vai Thẩm Từ Thu cũng tròn mắt , nhưng chuyện phù pháp vốn chuyên môn riêng, loại phù văn lạ lẫm thế nó cũng chịu, chẳng hiểu . Chỉ Thẩm Từ Thu là nghiên cứu vô cùng nghiêm túc.
Mấy tiếp xúc, Tạ Yểm tuy thoải mái hơn, còn câu nệ như ban đầu, nhưng cũng chẳng kẻ sủng mà sinh kiêu. Hắn cư xử điều, tao nhã mà nhanh gọn xử lý xong bữa cơm, khẽ với :
“Ta ăn xong .”
Thẩm Từ Thu thu tờ giấy, gật đầu. Mấy cùng dậy. Bạch Trấm một bước, thẳng đến quầy tính tiền.
Thẩm Từ Thu thoáng sững từ đến nay, mỗi dẫn tử ngoài rèn luyện, việc trả tiền đương nhiên đều do gánh. Lần mang đám theo, vốn theo lẽ thường, cũng nghĩ sẽ vẫn là trả.
Bạch Trấm thấy rút túi tiền , chỉ khẽ :
“Đã thuộc hạ cùng, để chủ tử tự bỏ tiền chứ?”
Bọn họ vốn là của Tạ Linh, nhưng giờ đều mắt mũi, mũi tim, Tạ Linh phân phó thế nào thì tuân theo thế . Hiện giờ Tạ Linh họ coi Thẩm Từ Thu như chủ tử mà đối đãi, thì Thẩm Từ Thu chính là một vị chủ tử khác của bọn họ.
Chủ tử thể bỏ tiền, nhưng chỉ nên là khi ban thưởng mua những bảo vật hiếm . Còn chuyện bữa cơm thường nhật, để ngài phiền lòng?
Con chim nhỏ vai vỗ cánh pi pi:
“A Từ, nay phát thưởng chuẩn kinh phí cho bọn họ ngoài đều chẳng tính là mệt nhọc. Nếu cả chuyện cũng cho bọn họ , bọn họ ngược sẽ thấy vô dụng. Huynh đừng cản.”
Lúc , Thẩm Từ Thu mới thật sự cảm nhận sự khác biệt giữa dẫn theo sư và dẫn theo thuộc hạ. Quả nhiên, những cần việc gì cũng để lo.
Hắn liền cất túi tiền , theo Minh Trạc Nguyệt dẫn đường, mấy thẳng hướng Tiểu Nhân Sơn.
Tiểu Nhân Sơn ở ngay vùng giao giới với Tử Đô thành. Dọc theo lộ tuyến Minh Trạc Nguyệt chỉ dẫn, bọn họ ngang một khu rừng tàn phá tan tác, nơi đây từng trải qua một trận đại chiến. Hiển nhiên chính là lúc Minh Trạc Nguyệt từng giao thủ với khác.
Đừng thấy lúc nào cũng mỉm , năng nhẹ nhàng; động thủ thì tuyệt chẳng nương tay. Chỉ cần xem dấu vết chiến trường, liền rõ.
Đến nơi, Minh Trạc Nguyệt một tảng đá xanh phủ đầy rêu. Nhìn kỹ, ngoài rêu và vài con sâu nhỏ, chẳng còn dấu tích nào khác.
Hắn dùng linh lực vài chữ:
“Ta chính là ở đây phát hiện phù văn, nhưng hiện giờ biến mất.”
Trong mắt thoáng hiện chút bất đắc dĩ y như thể đang bày trò gạt . Huống hồ, bên cạnh Thẩm Từ Thu còn hai vị tu sĩ tu vi cao hơn , ánh mắt lướt qua cũng đủ khiến rét lạnh. thật sự oan uổng.
May , Thẩm Từ Thu quả nhiên hổ là bậc đạo gia phù đạo. Hắn tiến lên, vận linh lực chạm nhẹ tảng đá, gật đầu:
“Quả thật từng dấu vết phù văn.”
Nam Cung Tư Uyển
Minh Trạc Nguyệt lúc mới khẽ thở .
Thẩm Từ Thu cảm nhận tàn ngân phù văn còn sót , lập tức đưa tay, linh lực vận lên đầu ngón tay, khắc họa trực tiếp phiến đá xanh.
Minh Trạc Nguyệt liếc mắt liền nhận , đó chính là phù văn mà từng vẽ lên giấy. thể dùng linh lực chỉnh , còn Thẩm Từ Thu thì chậm rãi nhưng trôi chảy, hề vướng mắc, bút bút nối liền, thẳng đến cuối cùng.
Quả nhiên là quý nhân. Minh Trạc Nguyệt thầm mỉm .
Ngón tay ngọc bạch của Thẩm Từ Thu linh diệu hơn bất cứ bút mực nào đời. Vừa khắc xong phù văn, trong tay áo , mộc bài lập tức cộng hưởng, phù văn đó d.a.o động nhè nhẹ. Sau lớp mặt nạ bạc che dung nhan, khẽ nghiêng đầu:
“Là hướng .”
Từ đây, Minh Trạc Nguyệt chỉ dẫn phương vị, còn đường kế tiếp đều do Thẩm Từ Thu cảm ứng phù văn mà dẫn lối. Nhanh chóng, bọn họ vượt qua đầm lầy, men theo hồ nước. Thẩm Từ Thu đánh một đoạn phù văn, mặt hồ lập tức gợn sóng ngàn tầng, nước tung lên tận trời giáng xuống, lân quang vụn vỡ rơi lấp lánh. Khi giọt nước cuối cùng chạm đất, trong tầm mắt bọn họ bỗng hiện một tòa thạch thành tàn phá.
Núi non trùng điệp, ẩn giấu dấu tích nhân gian.
Nói là “thành”, thực chất giống một trận pháp bằng đá hơn: chỉ còn sót vài trụ đá lởm chởm, mặt mơ hồ còn chút hoa văn cũ kỹ, phần lớn năm tháng mài mòn thành phế thạch vụn vặt. Cửa đá khổng lồ nghiêng lệch cắm giữa bùn đất, phủ kín dây leo, một mảnh tịch liêu c.h.ế.t chóc.
Nếu nhờ Thẩm Từ Thu phá giải phù văn, nơi e là ai tìm thấy.
Hắc Ưng và Bạch Trấm gần như đồng thời về một hướng.
Hắc Ưng trầm giọng: “Có .”
Bạch Trấm cau mày: “ thở biến mất . Quá nhanh.”
Minh Trạc Nguyệt : “Lần giao thủ với Nguyên Anh , thoát cũng kỳ quái như . Có lẽ chính là . thấy chúng đông, hẳn dám mặt.”
Tạ Yểm vẫn yên lặng bên cạnh Thẩm Từ Thu, quanh phủ một tầng sương đen mỏng, sẵn sàng bùng phát bất cứ lúc nào nếu gặp nguy hiểm.
Đi sâu thêm một đoạn, bọn họ thấy nhiều tượng đá nguyên vẹn hơn. Càng , hình dáng càng rõ, cuối cùng, vài pho tượng quỳ rạp xuống một tấm thẻ bài vuông đang lơ lửng giữa trung, sáng rực rỡ.
Thẻ bài bao quanh bởi vầng sáng tròn. Tạ Yểm liếc mắt lập tức che tầm . Hắc Ưng và Bạch Trấm chỉ cần liền nhận : đây chính là một bí bảo xuất thế.
Quần tượng xung quanh chính là hộ pháp, cũng là phong ấn. Lớp phong ấn nặng nề, cởi bỏ e còn mất thời gian dài.
Người từng giao thủ với Minh Trạc Nguyệt hẳn là phát hiện bí bảo , nên mới canh giữ, chẳng ai khác gần.
Hắc Ưng chau mày: “Tạm thời lấy . Quầng sáng … ẩn chứa hoa văn? Quá mơ hồ, rõ.”
【Là phù văn.】
Minh Trạc Nguyệt cảm khái: “ chỉ nhận đôi ba nét.” Chỉ bấy nhiêu thôi, cảm thấy vô cùng huyền diệu. Với một phù tu, đó chính là cám dỗ chí mạng.
Hắn vốn còn tìm dược liệu ở đây, chuyến hề giả dối. bí bảo … mà thể với. Ánh mắt bất giác về phía Thẩm Từ Thu.
Mà từ lúc thấy thẻ bài, Thẩm Từ Thu vẫn mở miệng.
Người khác thấy , nhưng mặt nạ bạc, trong mắt tràn ngập kim quang phù văn, lưu ly chói lòa, từng nét từng bút rõ ràng, lưu chuyển trong tròng mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dao-lu-phan-dien-cua-long-ngao-thien/76.html.]
Phù văn là đạo pháp câu thông thiên địa linh khí, chẳng cứ tu vi cao thâm là thể hiểu. So với kiếm đạo, nó càng cần thiên phú.
Con chim nhỏ đậu vai Thẩm Từ Thu, chút lo lắng, khe khẽ gọi:
“A Từ…”
Thẩm Từ Thu lúc mới hồn, thấp giọng đáp:
“Không lấy cũng chẳng .”
Hắn tiếp:
“Ta thể nhớ.”
Vốn dĩ chỉ xem bộ, ngờ “Phù văn thư” chân là như thế. Cũng , vật mang ngoài ngược còn thêm phiền phức, chi bằng trực tiếp ghi nhớ trong lòng.
Hắc Ưng cùng Bạch Trấm vốn thiên phú phù đạo, miễn cưỡng còn đôi nét hoa văn, nhưng liền quên sạch. Thẩm Từ Thu thì khác. Qua ánh mắt , qua đầu ngón tay lướt qua, phù văn đều thể ghi tạc rõ ràng.
Minh Trạc Nguyệt ngẩn , đó cong môi sâu:
“Xem đạo hữu thể biện bộ phù văn, chúc mừng.”
Bản vốn hứng thú đặc biệt với phù văn, nên chỉ hái thảo dược chờ một bên, vẻ mặt “các ngươi cứ tùy tiện ”.
Tạ Yểm thì chẳng dám lâu, mắt đau, đành xổm một chỗ nghỉ ngơi. Hắc Ưng và Bạch Trấm lập tức thành hàng, tự giác hộ pháp cho Thẩm Từ Thu.
Tạ Linh cũng thể nhận đôi chút hoa văn, nhưng y tu phù đạo. Lúc Thẩm Từ Thu đang chăm chú ghi nhớ, y ngẩng đầu con chim nhỏ, lặng lẽ quan sát bốn phía.
Phong cảnh nơi đây… giống cảnh miêu tả trong một đoạn tàn quyển trong nguyên tác. Nói rằng xuyên qua thạch trận, tàn quyển sẽ xuất hiện trong một cổ tích. theo nguyên tác, lối ở Tiểu Nhân Sơn?
Chẳng lẽ lối cố định?
Chim nhỏ nghiêng đầu ngó nghiêng ngó dọc, bỗng ánh mắt dừng ở một cánh cửa đá.
Cửa cực lớn, cắm nửa chừng trong bùn đất. Dù chỉ còn một nửa, vẫn cao đến năm sáu mét. Khung cửa còn nguyên vẹn, nửa tấm môn gãy, nửa trống rỗng, phủ dây leo xanh mướt. Có một vẻ u tịch cổ xưa khó tả.
Không hiểu , chim nhỏ cứ chằm chằm cánh cửa , thể dời mắt.
Đôi cánh run lên nhẹ nhẹ.
…Tê, thật gần thử.
Ý thì , nhưng Tạ Linh cũng lập tức hành động. Chim nhỏ nghiêng đầu, lặng lẽ đánh giá, im ắng bất động.
Phải đến nửa ngày , nó mới chậm rãi giương cánh, bay về phía cánh cửa.
Trên cửa đá cỏ dại và bùn lầy, bẩn thỉu vô cùng, nó chịu đậu xuống, chỉ treo lơ lửng giữa trung, vỗ cánh bên trong.
lúc , Thẩm Từ Thu lớp mặt nạ khẽ nhắm mắt, thở một phù văn nhớ trọn.
Vừa lúc ngâm nga phù văn, như bước trạng thái nhập định. Giờ hồn , mới phát hiện vai trống . Điểu hình phân hồn nhẹ như trọng lượng, nhưng chỉ cần nó bầu bạn, liền khiến cảm thấy rõ rệt sự tồn tại.
Thẩm Từ Thu vô thức đảo mắt tìm, lập tức thấy chim nhỏ đang chao cánh phiến môn.
Tạ Linh phát hiện điều gì ?
cửa đá bất kỳ d.a.o động linh lực nào, cũng chẳng khắc hoa văn tự phù. Khi bọn họ ngang qua cũng chẳng gì bất thường.
Thẩm Từ Thu bước tới gần, định lên tiếng dò hỏi, thì thấy đôi cánh chim nhỏ đột nhiên khựng .
Ngay đó trong nửa trống của cánh cửa bỗng hình thành một lốc xoáy, cuốn gió ầm ầm, trực tiếp hút lấy chim nhỏ trong!
Mọi chuyện diễn cực nhanh. May , phản ứng cũng mau. Thẩm Từ Thu lập tức vươn tay tóm lấy chim nhỏ, nhưng chính cũng lực hút kéo theo. Hắc Ưng và Bạch Trấm nhào lên giữ , song chỉ chụp hụt, suýt nữa va tảng đá.
Trong nháy mắt, họ chỉ kịp kinh hãi trông thấy bóng dáng Thẩm Từ Thu cùng chim nhỏ biến mất.
Ngay khi hai biến mất, phong bạo cũng tắt lịm. Những cánh hoa vụn và lá khô cuốn bay chậm rãi rơi xuống, cảnh tượng trở về vẻ tĩnh mịch như cũ.
Chỉ là, Hắc Ưng cùng Bạch Trấm tài nào bình tĩnh nổi.
Tạ Yểm thì ngây ngốc cả . Dù gắng giữ trấn định, n.g.ự.c vẫn đập thình thịch. Hắc Ưng và Bạch Trấm lòng bàn tay lạnh toát. Trước đây, Hắc Ưng thường ngầm cho rằng Thẩm Từ Thu chẳng qua là “yêu nghiệt bên cạnh điện hạ”, nhưng nay chính điện hạ dặn bảo hộ, ngay mắt họ mà biến mất bọn họ còn mặt mũi nào?
Huống chi Thẩm Từ Thu giống điện hạ, loại thường xuyên gặp kỳ duyên. Hắn biến mất thế , càng khiến lòng bọn họ hoảng loạn…
…Khoan .
Nghĩ đến đây, Hắc Ưng và Bạch Trấm đồng thời sững .
Vừa hút trong, chẳng liên quan đến con chim nhỏ ?
Chẳng lẽ… là một cơ duyên khác?
… con chim nhỏ chẳng chỉ là một đạo pháp thuật nho nhỏ điện hạ thuận tay tạo thôi ? Sao … đúng thế !?
Bạch Trấm vội vàng rút ngọc bài truyền âm, thử liên lạc với Thẩm Từ Thu, nhưng thông. Hắn đang định báo ngay cho điện hạ, thì điện hạ truyền âm tới .
“Không cả, gặp cơ duyên. Các ngươi ở bên ngoài kiên nhẫn chờ.”
Quả nhiên thật !
Hắc ưng và Bạch Trấm vốn phục sát đất vận khí của Tạ Linh, giờ thấy cảnh thì càng thêm kinh hãi ngay cả chuyện thế cũng thể xảy !
Lời truyền âm rõ ràng phát từ bản thể Tạ Linh, khiến thoáng lâng lâng. Không vì phân hồn của cũng thể kích phát cơ duyên, mà là… Khi ngã xuống cánh cửa bí địa, y Thẩm Từ Thu ôm chặt trong ngực.
Còn là ôm ở ngay vị trí trái tim!
Chim nhỏ nép trong lòng bàn tay lạnh, bảo vệ kín mít, lắng nhịp tim ngay bên tai, cả lâng lâng đến mức như sắp say.
Y nhịn nổi, dùng cánh khẽ cọ tay Thẩm Từ Thu. Mãi đến khi đáp xuống đất, y mới bàng hoàng nhớ phân hồn vốn tim đập. Vậy nên… âm thanh chính là tim của Thẩm Từ Thu.