Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu - Chương 134
Cập nhật lúc: 2024-10-05 17:16:22
Lượt xem: 53
Sau khi Lâm Thanh Đình rời khỏi, sinh hoạt của Lâm Thanh Uyển lại khôi phục bình thường.
Mỗi ngày chính là chăm con, dạy mấy phụ nhân và đứa nhỏ trong nhà biết chữ, vỡ lòng cho Nặc Nặc, và mỗi ngày tính sổ sách.
Bởi vì nguyên nhân phân xưởng, tuy rằng bọn họ đóng cửa thủ hiếu, nhưng một ít chuyện trong thôn thông qua trong miệng nhân viên truyền đến tai nàng.
Dương gia chỗ đó, hai huynh đệ Dương Thiết Xuyên từ lúc Dương lão gia tử đi, khiêm tốn lợi hại, bình thường đóng cửa không ra. Đương nhiên nông dân vẫn phải trồng trọt duy trì sinh hoạt, tới lúc phải ra đồng, bên kia cũng không chậm trễ. Chỉ là rất ít nói chuyện với người ngoài, cả nhà rất an tĩnh.
Nhưng lần này thu hoạch vụ thu xong, Dương gia lại náo loạn lên.
Vì cái gì?
Tựa hồ vì chuyện ở riêng.
Lúc Dương lão gia tử đi không có nói về sau nhà như thế nào, hai huynh đệ Dương Thiết Trụ xong xuôi tang sự, ai nấy tự trở về nhà. Từ đầu tới cuối không để ý tới Dương Thiết Xuyên và Dương Học Chương, phảng phất như không có hai người huynh đệ này. Mọi chuyện trong nhà đều không nói, những mảnh ruộng kia họ cũng không lấy.
Hơn nữa bọn họ quả thật tính toán về sau không có hai người huynh đệ này, về phần chuyện bên kia bọn họ về sau cũng sẽ không quản.
Lâm Thanh Uyển trong lòng chán ghét cả nhà kia, trong lòng cũng đang suy đoán bọn họ khi nào lại nháo lên. Không nghĩ tới gia đình kia có thể nhẫn như vậy, thế mà nhịn đến bây giờ mới bắt đầu nháo.
Nàng không cần dùng tới đầu óc, dùng ngón chân đoán cũng biết, nhất định là thu hoạch vụ thu xong bán lương thực đi, vì tiền bạc mới nháo lên.
Không thể không nói, Lâm Thanh Uyển đoán đúng rồi.
Thời gian là một thứ thực kỳ diệu, nó có thể xóa đi mọi thứ tốt và không tốt, cho dù là ký ức hay là áy náy, xấu hổ, vân vân, đều bị ma lực của nó làm biến mất không còn lại gì.
Đương nhiên vần còn chút bóng ma, chỉ là không còn tác dụng lớn nữa. Tốc độ xóa đi căn cứ vào điểm mấu chốt đạo đức hoặc là lương tri của mỗi người có bao nhiêu.
Có thể biết trước, những người Dương Thiết Xuyên này vốn không phải là người tốt lành gì, đương nhiên Phùng thị tốt hay không tốt, Lâm Thanh Uyển không tiếp xúc qua nên không bình luận. Nhưng có thể cam chịu làm ra chuyện như vậy, phỏng chừng Phùng thị cũng không được tính là người tốt lành gì. Mà ba người huynh thúc tẩu Dương Thiết Xuyên này trong ấn tượng
Lâm Thanh Uyển vẫn là cá mè một lứa.
Nàng đã sớm dự liệu được, bọn họ sẽ không im lặng lâu, nhưng cũng không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy.
Nguyên nhân là bởi vì thu hoạch vụ thu xong lương thực bán được không ít bạc, nhân tố làm bùng phát là Dương Thiết Xuyên.
Nói tới đây cần nói xa một chút - -
Cho dù áy náy, tự biết xấu hổ, nhưng lúc trồng trọt, mấy người Dương Thiết Xuyên cũng không gác lại. Không có người để dựa vào, muốn chắc bụng, muốn giữ mạng sống chỉ có thể dựa vào chính mình. Cho nên hơn mười mẫu đất của Dương gia kia, những người Dương gia còn lại kia làm không tệ.
Trong đó gian nan vất vả và nước mắt, chỉ có chính bọn họ mới hiểu được.
Mà Dương Thiết Xuyên vốn có thói quen đùa giỡn bài bạc, tuy rằng bình thường bận rộn sinh kế rất vất vả, nhưng vẫn không quên cái đam mê này.
Đương nhiên chúng ta cũng có thể tưởng tượng thành, hắn không chịu nổi tâm linh tra tấn, áp lực quá lớn, hoặc là muốn trông cậy vào bài bạc có thể phát tài lớn.
Nói tóm lại, hắn vất vả rất nhiều vẫn không quên đùa giỡn bài bạc, cược càng lúc càng lớn.
Ban đầu chỉ là theo chân một đám hán tử lang thang ở nông thôn chơi đùa nhỏ nhặt, thắng thua cũng chỉ là hơn mười văn tiền. Sau này chậm rãi cảm giác quá nhỏ hoặc là càng ham càng nhiều kích thích, những người này càng chơi càng lớn.
Tình huống cụ thể không ai biết được, người trong thôn chỉ là biết, Dương Thiết Xuyên thiếu nợ người khác không ít tiền, sau đó không quan tâm tới hắn còn đang thủ hiếu kéo tới cửa đòi.
Nhất thời lúc đó cả thôn ồ lên.
Ở nông thôn không chú ý thế nào, cũng không giống một ít nhà giàu sang, chú ý thủ hiếu ba năm đóng cửa không ra. Chung quy mọi người đều là người nghèo khổ, không trồng trọt kiếm tiền thì sống thế nào. Nhưng trong lúc thủ hiếu còn đi ra ngoài đánh bạc, thua cuộc bị người đạp cổng đòi nợ, thì thành chuyện hoang đường.
Nhất thời, trong thôn tiếng mắng không ngừng. Đều mắng vợ chồng Dương lão hán chết, hai đứa con trai không ở riêng này thật là hoang đường bất hiếu.
Vô tội Dương Học Chương, không làm cái gì cũng bị kéo vào.
Nhưng người ở nông thôn mắng chính là như vậy, người ta không xem có phải là ngươi làm hay không, chỉ cần ngươi không ở riêng thì tính là một nhà.
Một nhà có một người làm chuyện hoang đường, bị mắng chính là cả nhà.
Bị người trong thôn mắng cũng coi như xong, hai vợ chồng Dương Học Chương bình thường gần như không ra cửa, nhưng nháo tới cửa đến đòi nợ, bọn họ không chịu nối.
Tiền bạc là cái gì, đó là gốc rễ!
Dương Học Chương còn chưa đánh mất ý niệm về sau tiếp tục thi tú tài, hiện tại cha c.h.ế.t mẹ vong, không ai trông cậy vào, chỉ có thể tự mình tự lực cánh sinh tích cóp bạc. Cho nên lần này thu lương thực vụ thu xong, Dương Học Chương chào hỏi với Dương Thiết Xuyên trước, lưu lại đồ ăn, bạc bán lương thực hai nhà chia mỗi bên một nửa.
Dương Thiết Xuyên lúc ấy nói quanh co hai tiếng, không nói chuyện thêm, Dương Học Chương coi như hắn đồng ý. Không ngờ vừa thu lương thực xong đã có người tới cửa đòi nợ.
Mức còn không nhỏ. Cộng lại vụn vụn vặt vặt nghe nói hơn 5 lượng, người ta nhìn bọn họ gia cảnh không dễ, chỉ cần 5 lượng thôi.
Còn không dễ! Còn chỉ cần!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/danh-mon-khue-tu-va-nong-phu/chuong-134.html.]
Dương Học Chương nổi giận, nhưng hắn cũng lười phản ứng với chuyện hư hỏng của đại ca. Chỉ nói với Dương Thiết Xuyên, chuyện của các ngươi ta mặc kệ, chỉ một chuyện đồ ăn để lại, bạc bán lương thực chia đôi, nợ của ngươi chính ngươi giải quyết.
Dương Thiết Xuyên lúc này thật sự không có biện pháp, bị thúc giục mấy lần, hắn mấy ngày nay trốn tránh không ra cửa. Ai biết người ta thấy hắn rất lâu không hiện ra, trực tiếp tới cửa đòi. Hắn đẩy vài lần nói không có tiền, người ta liền trở về. Người đòi nợ không ngốc một chút nào, lần này thấy vừa thu hoạch lương thực xong thì tới đòi nợ.
Hai lần đầu, Dương Thiết Xuyên còn đi ra ngoài qua loa vài câu có lệ tiễn người đi. Lần này trực tiếp không lộ mặt giả vờ không có nhà, mặc cho Vương thị ở bên ngoài mắng nhau với người đòi nợ.
Người đòi nợ đã sớm biết tình huống Dương gia, biết người nhà này có người đàn bà khó dây dưa. Mấy người này mắt thấy mắng không thắng người phụ nữ lưu manh này, tới vài lần đều không có kết quả, không thể lần này cũng không công cốc được, trực tiếp đi khiêng luôn lương thực vừa thu được kia.
Nhà ngươi không dễ dàng, nhà người ta cũng không dễ dàng, cộng lại 5 lượng bạc, không phải số lượng nhỏ, mọi người đều phải sống.
Vương thị khóc không thuận theo, một mình ngăn cản, nhưng ả là một đàn bà, người ta là mấy hán tử khỏe mạnh. Mắt thấy đại tẩu khó dây dưa không địch lại, Dương Học Chương cũng ngồi không yên, đi ra ngăn cản. Một ngụm nói đó là Dương Thiết Xuyên thiếu nợ, lương thực này một nửa là của hắn, ai cũng không thể lấy.
Mấy người này vốn là lưu manh lang thang, sở dĩ phía trước vẫn khách khí là nhìn đối phương trong nhà có hiếu. Lúc này bị Vương thị làm ầm ĩ bốc hỏa, lại có nam nhân đi ra ngăn cản, liền đánh Dương Học Chương.
Phùng thị thấy nam nhân bị đánh, đại ca không ra mặt, đành lao ra ngoài cửa viện kêu, nói có người g.i.ế.c người.
Mấy tên lưu manh đều không phải là người trong thôn, cũng sợ sự tình nháo lớn. Bỏ lại mấy câu ác độc, nói qua hai ngày chuẩn bị cho tốt, bọn họ tới lấy, nếu như lúc ấy còn không đưa, bọn họ sẽ kéo Dương Thiết Xuyên đi gặp quan.
Bỏ lại câu uy hiếp, mấy người này làm chim bay thú chạy.
Phùng thị thấy người rời đi thì không hô nữa, vội vàng vào viện đỡ nam nhân dậy, đau lòng đôi mắt đỏ lên.
Dương Học Chương vô duyên vô cớ bị đánh mấy đấm, trong lòng oan khuất không thôi, hơn nữa hắn cũng biết đạo lý thiếu nợ thì trả tiền, tiền này khẳng định phải trả, nhưng cầm tiền của hắn trả nợ cho lão Đại, hắn khẳng định không đồng ý, liền tức giận tìm Dương Thiết Xuyên nói muốn ở riêng.
Dương Thiết Xuyên không đồng ý, nói huynh trưởng như cha, hắn nói không phân là không phân, mặc cho Dương Học Chương nháo như thế nào đều không được.
Nhưng mà dù sao Dương Học Chương cũng là người đọc sách, đầu óc linh hoạt, liền đi tìm tộc trưởng làm chủ.
Theo lý cha mẹ đã mất có thể ở riêng, nhưng hắn nghĩ huynh đệ không dễ dàng, liền kéo xuống. Ai biết đại ca bên ngoài bài bạc, thiếu nợ, hiện tại trong nhà không có tiền trả nợ, người đòi nợ tới nháo cho cả nhà không yên. Cũng đem cái mặt bị thương cho tộc trưởng xem, nói là vô tội bị liên lụy, bị người đòi nợ đánh.
Dương tộc trưởng một phen tuổi tác, cũng bị Dương gia này làm đau đầu.
Vì Dương gia xuất hiện một người trong lúc thủ hiếu đi ra ngoài bài bạc, ông đã đủ căm tức, nếu không phải là nhìn trong nhà đối phương còn đang thủ hiếu, ông ước gì trực tiếp mở đại hội trong tộc trục xuất người bại hoại môn phong như vậy. Lúc này lại thấy Dương Học Chương đáng thương chạy tới nói muốn ở riêng, càng nhức đầu không thôi.
Đau đầu thì đau đầu, Dương tộc trưởng nhìn hậu sinh đáng thương trước mắt. Đứa nhỏ Dương Học Chương này thi tú tài vẫn không thi nổi, tuy rằng bởi hắn mà Dương gia phát sinh không ít chuyện, nhưng tổng thể hình tượng của hắn ở trong thôn không tệ lắm, không nghĩ hài tử như vậy bị Dương Thiết Xuyên liên lụy.
Huống chi cha mẹ đi, con trai ở riêng là bình thường, chỉ là Dương Thiết Xuyên hiện tại nháo không phân. Làm lớn khi dễ nhỏ, nhỏ chỉ có thể tìm ông chủ trì công đạo, ai bảo ông là tộc trưởng. Về tình về lý, cái nhà này nên phân được rồi.
Vì thế dưới sự chủ trì của Dương tộc trưởng, hai nhà Dương Thiết Xuyên và Dương Học Chương phân gia.
Phòng ở mỗi nhà một nửa, lương thực mỗi nhà một nửa, đất trong nhà cũng mỗi nhà một nửa. Nghe nói lúc trước bởi vì phòng ở trong nhà, đại phòng và tứ phòng lại náo loạn một trận trước mặt Dương tộc trưởng, bởi vì ba gian nửa phòng không dễ phân, hơn nữa phòng tạp vật kho lúa và phòng bếp cũng không dễ phân.
Cuối cùng Dương tộc trưởng bất đắc dĩ, đành làm chủ gian chính phòng chia từ giữa, một nhà một gian rưỡi, phòng bếp phòng tạp vật dùng chung. Về phần phòng ở của Dương Đại Muội bị hưu, gian nhỏ cách vách tạm thời để
Dương Đại Muội ở, về sau hai nhà chia tiếp.
Chia xong, Dương tộc trưởng chạy trối chết.
Vương thị, vợ của Dương Thiết Xuyên kia đích thực quá khó chơi, không như ý ngay tại chỗ lăn lộn khóc, ông tức giận cũng vô dụng, bởi vì không ai tiến lên kéo. Dương tộc trưởng quyết định về sau không tới nhà này nữa.
Về phần Dương Đại Muội, huynh đệ phân gia, ả thành trói buộc hai nhà đều không cần. Trước đây không ở riêng, ả còn giúp trong nhà làm việc trồng trọt, ăn cơm cùng một chỗ, hiện tại chia nhà, mọi người đều coi thường ả.
Dương Đại Muội ở nhà hung hăng náo loạn một trận, lại là khóc cha lại là khóc mẹ, hai vợ chồng Dương Học Chương da mặt mỏng hơn nhà đại phòng, đành phải tiếp nhận đại tỷ, để ả giúp trong nhà sinh hoạt, tứ phòng quản ả ăn cơm.
Về phần Dương Thiết Xuyên chỗ đó, chính hắn còn khó giữ nổi bản thân.
Bán lương thực được chia, móc hết cả bạc của Vương thị mới trả được nợ.
Trong lúc vì chuyện tiền, hắn còn cùng Vương thị ở trong phòng đấu đá vài lần. Nhưng hai người bọn họ ở trong phòng đấu thế nào không ai đi can ngăn, về phần kết quả cuộc đấu đá đó, người ngoài không thể hiểu hết.
Nghe nói Dương Đại Muội sống cùng Dương Học Chương chỗ đó không tốt, sau này không chịu nổi ăn nhờ ở đậu, lại đi cầu chồng trước Lý Đống.
Nhà Lý Đống cũng thảm, năm trước sự kiện chinh lao dịch, nhà hắn không có tiền chỉ có người, nhị đệ hắn vì đại ca và cháu trai cháu gái trong nhà chủ động đi phục dịch.
Mẹ hắn tiễn bước con trai, không chịu nổi đả kích, lại bệnh tật lâu ngày, không bao lâu cùng đi theo.
Nghe nói Dương Đại Muội đi cầu rất nhiều lần, mạo hiểm bị người đánh tiến vào trong thôn, quỳ ở trước nhà Lý gia không đi. Khóc xin tha thứ, nói về sau lại không dám, nhất định thành thành thật thật giúp chồng dạy con.
Ngay từ đầu, người trong thôn Lý gia đều đuổi mắng ả, nhà Lý Đống cũng đóng cửa không mở. Sau này đi nhiều lần, Lý gia thôn có người đồng tình người này, nghĩ rằng người này xem ra thật sự có ý hối cải, không đuổi ả nữa, người Lý gia tựa hồ cũng bị ả cầu mềm lòng, lại lần nữa tiếp nhận ả. Nhưng hưu thư vẫn không thu hồi, muốn nhìn ả về sau biểu hiện.
Dương đại muội đùa giỡn khổ nhục kế, được như ý nguyện phản hồi về nhà chồng. Về phần ả có thể sửa tốt hay không, vậy thì chỉ có trời mới biết.
Chỉ là mọi thứ này đều không có liên quan gì tới Lâm Thanh Uyển, nàng chỉ là làm cái bát quái nghe một chút thôi.