Bạch Trúc Vi sững sờ một lúc. Vậy Lâm Hân Nghiên đang về chuyện .
Cô ngờ Lâm Hân Nghiên chuyện nhanh đến .
Miễn là chuyện khác.
Dù thì, cô cũng sẽ thừa nhận. Cô giả vờ bối rối .
- Quận Minh Loan ? Đó là nơi cô Lâm ở ?
Lâm Hân Nghiên khẩy, nhưng tiếp. Cả hai đều chuyện gì đang xảy .
- Chỗ của ở ?
Bạch Trúc Vi chỉ vị trí góc trong cùng.
- Ở đó.
- Dù xếp góc thì chúng vẫn sống chung một nhà. - Lâm Hân Nghiên để chọc tức cô .
Rồi cô về phía đó.
Vạn Việt đang phát triển một dự án mới ở nước A, và nhiều tài liệu gửi về nước. Tất cả tài liệu đều tồn đọng vì đó phiên dịch.
Bạch Trúc Vi giao hết cho cô, yêu cầu cô thành trong hai ngày, cho cô một phút nghỉ ngơi.
Đến giờ về nhà, Lâm Hân Nghiên vẫn vùi đầu đống tài liệu dịch thuật chất cao như núi.
Khi Tống Cảnh Hạo bước khỏi văn phòng, Bạch Trúc Vi đồ . Cô mặc một chiếc váy dài màu trắng, mái tóc màu hạt dẻ và lớp trang điểm nhẹ nhàng, trông thật xinh và nghiêm nghị.
Cô chào và khoác tay Tống Cảnh Hạo.
- Em đặt chỗ ở Phàn Không . Em thích đồ ăn ở đó.
Tống Cảnh Hạo khẽ ậm ừ đáp , mấy hứng thú.
Anh vô tình liếc Lâm Hân Nghiên đang ở một góc, nhíu mày.
Bạch Trúc Vi vội vàng giải thích.
- Chỉ còn một chỗ trống, nên em đành xếp cô đó thôi.
Cuối câu, cô thêm.
- Em thiên vị.
Cho dù cô , Tống Cảnh Hạo cũng sẽ thấu hành động của cô. Vì , cô thà thừa nhận điều đó. Rằng cô thích cô .
- Em quá nhỏ nhen ? - Cô cúi đầu.
Anh còn thể gì đây? Cô thành thật với như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/danh-cap-trai-tim/chuong-52-nguoi-phu-nu-voi-nhung-mau-thuan-2.html.]
- Đi thôi. - Anh bình tĩnh, chút d.a.o động trong lòng.
Anh thể hiểu nổi cảm giác của đối với Lâm Hân Nghiên, chứ đừng đến Quan Tĩnh. Anh hận cô, thương hại cô, và nhiều hơn về cô. Tiếng , tiếng của cô. Cô còn bí mật gì mà khám phá ?
Cô là một phụ nữ đầy mâu thuẫn, và thấy hứng thú.
Thấy Tống Cảnh Hạo tức giận cũng gì Lâm Hân Nghiên, Bạch Trúc Vi cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Lâm Hân Nghiên chắc hẳn chiếm nhiều vị trí trong lòng Tống Cảnh Hạo.
Có lẽ chỉ vì mất.
Suy cho cùng, đây là hôn sự do sắp đặt.
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Lâm Hân Nghiên thấy Bạch Trúc Vi ôm Tống Cảnh Hạo rời , cô chỉ giả vờ như thấy.
Mãi đến khi cửa thang máy đóng , Lâm Hân Nghiên mới ngẩng đầu lên.
Họ đang yêu .
Cô hiểu tại Tống Cảnh Hạo thích Bạch Trúc Vi. Cô trông giản dị, nhưng gian xảo.
Dù điều đó chẳng liên quan gì đến cô.
Cô cúi đầu khổ.
Gần mười hai giờ, cuối cùng cô cũng thành công việc.
Giờ trong tòa nhà gần như ai. Ngay cả xe cộ đường cũng ít hơn ban ngày nhiều. Không tiếng ồn ào, dường như yên bình hơn.
Cô bên đường chờ taxi. Không lâu , một chiếc taxi đến.
Cô vẫy tay gọi.
Chiếc xe dừng bên cạnh cô, cô mở cửa và với tài xế.
- Số 138, đường Thông Phủ.
Tài xế khởi động xe.
Lâm Hân Nghiên quang cảnh đang lao vun vút. Mắt cô nhắm nghiền. Cô cảm thấy buồn ngủ. Cô lắc đầu cố gắng tỉnh táo.
Một lúc , cô nhận xe đang sai hướng.
- Thưa , đến 138, đường Thông Phủ.
Tài xế cô, mỉm .
- tài xế lâu . đường tắt.
Lâm Hân Nghiên gật đầu. Dù thì cô cũng quen nơi .
Mười phút , xe vẫn đến đích. Nếu theo lộ trình thông thường thì giờ đến nơi . Hơn nữa, tài xế đang đường tắt... Cô nhận gì đó .