Lâm Hân Nghiên ngạc nhiên khi Quan Tĩnh đến đây. Chính là ép cô . Anh hẳn cô ở .
lúc , cô cũng chuyện với .
- Đi thôi. - Lâm Hân Nghiên bước về phía xe của Quan Tĩnh.
Quan Tĩnh rời ngay lập tức. Thay đó, về phía Dư Đậu Đậu.
- Anh phép phiền cô . Lần gặp , sẽ dễ chịu như bây giờ .
Quan Tĩnh khi cảnh cáo đàn ông liền lên xe.
Lâm Hân Nghiên im lặng, hỏi gì thêm. Cô chỉ ngoài cửa sổ với ánh mắt thờ ơ.
Quan Tĩnh cô, tập trung lái xe. Cảnh vật hai bên đường càng lúc càng quen thuộc, như thể sáu năm qua vẫn đổi. Đây là đường về biệt thự.
Lâm Hân Nghiên nhíu mày.
Tuy sống ở đây lâu, nhưng cô vẫn nhớ rõ chuyện xảy ở đây.
Chiếc xe dừng ngay đó, Lâm Hân Nghiên thở dài. Khi cảm thấy bình tĩnh , cô mới mở cửa xe bước xuống.
Quan Tĩnh dường như định trong. Thay đó, .
- Ông Tống đang đợi cô bên trong. Cô tự .
Lâm Hân Nghiên .
- Anh tại tìm ?
- Chuyện riêng của sếp , rõ.
Lâm Hân Nghiên . Đây là của Tống Cảnh Hạo. Nếu cô ý kiến gì, cũng sẽ gì.
Câu hỏi của cô vô ích.
Cô bước đến cửa, hít một thật sâu mở cửa.
Phòng khách rộng rãi, sáng sủa và sạch sẽ. Bên là cây đàn piano mà Lâm Quốc An gửi đến. Nó vẫn nguyên vị trí, như thể bao năm qua từng chạm đến.
Sau tai nạn, cô nhanh chóng rời khỏi đất nước, và mang theo bất kỳ đồ đạc nào. Cô mang theo quần áo, kể đến cây đàn piano.
Cô bước tới.
Nơi dường như đổi gì. Nó vẫn y như lúc cô rời .
- Em còn nhớ nơi ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/danh-cap-trai-tim/chuong-159-anh-muon-tu-minh-chung-minh-1.html.]
Trên tầng hai, một đàn ông mặc áo sơ mi đen. Tay áo xắn lên, để lộ cánh tay vạm vỡ. Một tay đút túi quần, tay cầm một ly nước màu đỏ. Nước trong ly đung đưa theo từng chuyển động của , như thể nó là sinh vật sống.
Lâm Hân Nghiên ngẩng đầu lên, mỉm yếu ớt.
- Anh Tống.
Sắc mặt Tống Cảnh Hạo cứng đờ. Anh Tống?
Cô từng là đầu tiên gọi như , nhưng khi cô gọi bằng tên, thích cách xưng hô cũ kỹ .
Nó mang cảm giác xa lạ.
Anh thích cô gọi bằng tên hơn.
- Em vẫn còn quen thuộc với nơi ? - Anh sải bước xuống cầu thang.
- Lâu quá . nhớ hết chi tiết. - Lâm Hân Nghiên thừa nhận.
Cô phủ nhận tất cả ký ức liên quan đến , kể cả cảm xúc của .
- Anh điều gì với ? Dù thì cũng là gọi đến đây mà. - Lâm Hân Nghiên xuống ghế sofa, hai chân bắt chéo một cách tao nhã, tay đặt lên tay vịn.
- lúc thật. cũng chuyện với Tống.
Cô chuyện với ?
Điều khiến Tống Cảnh Hạo bất ngờ.
Anh đặt ly rượu vang đỏ mặt Lâm Hân Nghiên.
- Cho em.
Lâm Hân Nghiên lịch sự đáp.
- Cảm ơn.
Tống Cảnh Hạo nhướn mày. Giọng điệu , ánh mắt . Cô thật sự định đối xử với như xa lạ ?
Anh kìm nén cảm xúc vui, xuống đối diện cô.
- Em gì với ?
Hai tay Lâm Hân Nghiên nắm chặt.
- Sáu năm , chúng định ly hôn theo thỏa thuận. Tuy nhiên, vì mà giấy tờ ly hôn ký. Việc gây bất tiện cho . xin . Lần , đến đây để ký đơn ly hôn...
- Đây là điều em với ? - Tống Cảnh Hạo ngắt lời.