Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 98: Lễ Vật 1

Cập nhật lúc: 2025-01-27 15:59:25
Lượt xem: 47

Màn đêm sâu thẳm, mây dày che khuất ánh trăng. Trong con hẻm dài yên tĩnh phía tây, tiếng lưỡi d.a.o chạm nhau vang lên chói tai.

Lục Đồng kéo Ngân Tranh lùi về phía cửa y quán, bên ngoài cửa hai bóng người đang quần nhau không ngừng. Kẻ phục kích ẩn nấp ở cửa rõ ràng không phải là đối thủ của người kia, chỉ sau vài hiệp đã thất bại, bị đối phương đá trúng ngực, thanh kiếm dài kề sát cổ họng.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Người đàn ông mặc trang phục thị vệ quay đầu lại, để lộ một gương mặt hơi nghiêm nghị, hỏi Lục Đồng: "Lục cô nương, có bị thương không?"

Lục Đồng lắc đầu.

Ngân Tranh vẫn chưa hết hoảng sợ sau khi bị tập kích, chợt nghe người đàn ông gọi Lục Đồng là "Lục cô nương", kinh ngạc nhìn về phía đối phương: "Cô nương... người này nàng quen sao?"

Lục Đồng liếc nhìn tên hung thủ đang bị khống chế dưới đất, nói: "Vào trong nói chuyện."

Cửa y quán được đóng lại, người áo đen bị người đàn ông kéo vào sân nhỏ.

Ngân Tranh đầy vẻ nghi hoặc, định mở miệng, liền thấy Lục Đồng móc từ trong tay áo ra một lọ nhỏ, bước đến trước mặt đối phương, cúi người nắm cằm hắn, đổ hết thuốc trong lọ vào miệng hắn.

Động tác này khiến viên thị vệ giật mình, Ngân Tranh cũng ngẩn người.

Cuối cùng, Lục Đồng thu tay lại, tiện tay ném cái lọ rỗng vào giỏ tre trong sân.

Ngân Tranh nuốt nước bọt, nhìn người dưới đất, khẽ hỏi Lục Đồng: "Cô nương, định g.i.ế.c hắn sao?"

Viên thị vệ bên cạnh nghe vậy, kinh ngạc liếc nhìn Ngân Tranh.

Lục Đồng nói: "Chỉ là chút Nhuyễn Cân Tán, sợ hắn tự sát thôi."

Ngân Tranh gật đầu, ngước mắt thấy ánh mắt kỳ lạ của viên thị vệ, lúc này mới nhận ra mình lỡ lời, vội vàng bổ sung cứng nhắc: "Vừa rồi ta nói đùa thôi, chúng ta là y quán chữa bệnh cứu người, làm sao có thể g.i.ế.c người... Nhưng, rốt cuộc chuyện này là sao?"

Lục Đồng cúi đầu nhìn.

Trong sân tối om, kẻ hành hung cũng mặc toàn đồ đen, gần như hòa làm một với bóng đêm, là một gương mặt xa lạ, đôi mắt nhìn Lục Đồng đầy hung quang, một ánh nhìn đã biết là kẻ cực kỳ hung ác.

Con d.a.o hắn dùng để tấn công Lục Đồng rơi xuống đất, Lục Đồng bước tới, nhặt con d.a.o lên, ngón tay chậm rãi vuốt theo sống dao, giọng điệu bình tĩnh.

"Hắn đến để g.i.ế.c ta."

"Đột nhập nhà dân, mưu toan hành hung... Ngay dưới chân thiên tử Thịnh Kinh, lại xuất hiện kẻ cướp điên cuồng như vậy,...", nàng suy nghĩ một lúc, ánh mắt sáng lên, "À, *thê thỉ* trên núi Vọng Xuân đến giờ vẫn chưa tìm ra hung thủ, không chừng chính là hắn gây ra."

Viên thị vệ bên cạnh muốn nói lại thôi.

Ngược lại tên áo đen cười lạnh: "Ít nói nhảm, muốn g.i.ế.c muốn c.h.é.m thì nhanh tay đi!"

Lục Đồng mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu, "Tự ý dùng hình phạt, y quán chúng ta không làm được. Kẻ nguy hiểm, đương nhiên phải giao cho quan phủ xử lý."

Nàng cất d.a.o cẩn thận: "Báo quan thôi, Ngân Tranh."

......

Trong phủ Quận Vương yên ắng.

Tiệc đầy tháng đã kết thúc, khách khứa đã tản đi hết, sau bữa tiệc linh đình, sự vắng vẻ còn thêm phần quạnh quẽ hơn ngày thường. Bùi Vân Thục ngồi trong phòng, đắp chăn cho Bảo Châu, đang định bảo v.ú nuôi bế tiểu thư đi ngủ, liền thấy Phương Tư vén rèm cửa, khẽ nói: "Phu nhân, Thế tử đến."

Bùi Vân Thục ngước nhìn, thấy Bùi Vân Ánh theo sau Phương Tư bước vào.

Hắn hẳn là từ bên ngoài về, áo choàng mang theo hơi lạnh của đêm thu. Hắn đặt đao xuống rồi bước đến trước mặt Bùi Vân Thục, nhìn về phía Bảo Châu.

Bảo Châu cuộn tròn trong lòng v.ú nuôi ngủ ngon lành, cô bé mới đầy tháng, ngoài ăn ra chỉ biết ngủ, nhìn một cái cũng khiến người ta phải mỉm cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-98-le-vat-1.html.]

Bùi Vân Ánh hạ thấp giọng: "Ngủ rồi sao?"

Bùi Vân Thục vẫy tay, ra hiệu cho v.ú nuôi bế Bảo Châu vào trong phòng. Lúc này, nàng mới nhìn về phía Bùi Vân Ánh, lắc đầu: "Sao đột nhiên lại đến?"

Bùi Vân Ánh thở dài, bước đến bên bàn nhỏ ngồi xuống, vừa rót trà vừa nói: "Tiệc đầy tháng của cháu gái, làm cữu cữu như ta sao có thể vắng mặt được, chỉ là trên đường bị chậm trễ."

Bùi Vân Thục nhìn người trước mặt, muốn nói lại thôi.

Hôm nay tiệc đầy tháng, Chiêu Ninh Công Bùi Lệ cũng đến, nàng không biết Bùi Vân Ánh có phải vì thế mà không đến không, hắn vốn không bao giờ thích gặp những người nhà họ Bùi.

Bùi Vân Ánh cười hỏi: "Sao thế?"

Bùi Vân Thục gạt bỏ suy nghĩ trong lòng, giả vờ oán trách: "Hôm nay ở tiệc đầy tháng, không ít phu nhân lén hỏi thăm ta về đệ. Ta đoán người thật lòng gặp Bảo Châu thì ít, người muốn gặp đệ thì nhiều. Tiếc là đệ không có mặt. À phải rồi..." Chợt nhớ ra điều gì đó, Bùi Vân Thục hạ giọng hỏi: "Ta nghe Quận Vương nói trước đây, Thái hậu nương nương có ý chỉ hôn cho đệ, có manh mối gì không?"

Bùi Vân Ánh cúi đầu uống trà, cười nói: "Đâu ra chuyện bắt gió bắt bóng như thế."

"Nếu lão nhân gia thật sự có ý này thì cũng tốt, đệ giờ cũng không nhỏ nữa, nên lo lắng những chuyện này rồi."

Hắn lại không mấy để tâm: "Tỷ gấp gáp cái gì."

"Đương nhiên là gấp!", Bùi Vân Thục lườm hắn một cái, "Hôm nay ta trò chuyện với Lục đại phu, mới biết Lục đại phu cũng đã có hôn ước. Đệ còn hơn người ta bốn tuổi, người ta đã có hôn phu, đệ có gì? Ngay cả người trong lòng cũng không có, chỉ có con ch.ó cái ở Điện Tiền Ti của các đệ, mà nó cũng đã bị những con ch.ó khác dòm ngó rồi!"

Bùi Vân Ánh dở khóc dở cười: "Sao lại đem ta so với chó?"

"Chó còn hiểu chuyện hơn đệ!"

Bùi Vân Ánh: "..."

Bùi Vân Thục nhìn chàng trai trẻ trước mặt, trong mắt lóe lên một tia lo lắng.

Thực ra nàng cũng không phải thật sự gấp gáp về chuyện hôn sự của Bùi Vân Ánh. Hắn tướng mạo xuất chúng, tiền đồ rộng mở, một nhân tài như vậy, người muốn kết thân không đếm xuể. Nhưng hắn càng được thánh sủng, đứng càng cao, chuyện hôn sự càng không thể tự quyết. Giờ đây Thái hậu đã có ý chỉ hôn, e rằng kéo dài thêm vài năm nữa, sẽ thật sự không còn cơ hội tự mình quyết định, giống như nàng...

Nàng không muốn Bùi Vân Ánh đi vào vết xe đổ của mình, hơn nữa, Bùi Vân Ánh hiện giờ như một thanh kiếm không vỏ, quá sắc bén, e rằng sẽ tự làm tổn thương mình, nếu hắn có người trong lòng, có lẽ làm việc sẽ để lại vài phần đường lui, đối với bản thân hắn cũng tốt.

Bùi Vân Thục dịu giọng, "A Ánh, nói cho ta biết, rốt cuộc đệ thích cô nương như thế nào? Con gái Ngự sử Trung Thừa xinh đẹp, quốc sắc thiên hương, mẫu thân nàng ấy hôm nay còn hỏi ta về đệ, ta đã gặp vị tiểu thư đó, đúng là xinh đẹp như tiên nữ, thật sự là phong thái vạn phần..."

Bùi Vân Ánh véo véo mi tâm, giọng bất đắc dĩ: "Trên đời có nhiều cô nương xinh đẹp như vậy, ta đâu thể thích hết được?"

"Vậy đệ thích kiểu nào?"

Bùi Vân Thục tỏ vẻ không hỏi ra đáp án thì không thôi, Bùi Vân Ánh suy nghĩ một lúc, "Kiểu thông minh đi."

"Thông minh ư?", Bùi Vân Thục mắt sáng lên, "Tiểu thư thứ hai nhà Đại học sĩ Tập Hiền Điện tài hoa xuất chúng, năm tuổi đã biết làm thơ, rất thông minh, đệ xem..."

"Ta đâu có thích làm thơ."

Nhìn thấy vẻ mặt không mấy quan tâm của hắn, Bùi Vân Thục nổi giận: "Đệ đến đây muộn thế này chỉ để chọc tức ta thôi đấy à?"

"Không phải mà.", Bùi Vân Ánh nghiêm túc nói, "Ta đến để tặng quà, kẻo Bảo Châu lại bảo ta keo kiệt."

Bùi Vân Thục nhìn hai tay không của hắn: "Quà đâu?"

Bùi Vân Ánh định nói gì đó thì bên ngoài cửa vang lên giọng nói của thị vệ Xích Tiễn: "Chủ tử, đã bắt được người rồi."

Bùi Vân Thục sững người, nghi hoặc nhìn về phía hắn.

Thấy chưa, Bùi Vân Ánh mỉm cười: "Quà vừa đến đây này."

Loading...