ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 93: Tú Tài Cáo Biệt 2
Cập nhật lúc: 2025-01-27 15:50:02
Lượt xem: 42
Ngô Hữu Tài thu lại suy nghĩ, nhìn người con gái trước mặt.
Hắn nói: "Ta không định thi nữa."
"Tại sao?"
Ngô Hữu Tài mỉm cười: "Thật ra hôm nay ta đến, là muốn từ biệt Lục đại phu."
Lục Đồng giật mình.
"Ngoài thành có một chưởng quầy phường dệt, muốn mời một gia sư cho con gái sáu tuổi của ông ấy, nhờ Hồ lão tiên sinh tìm người. Hồ lão tiên sinh đã đưa danh thiếp của ta cho ông ấy. Từ nay về sau, ta sẽ đến nhà họ dạy học. Mỗi năm khoảng mười lạng bạc, đủ để ta sinh sống."
Khi hắn nói những điều này, đôi mắt giãn ra nhiều, như thể chỉ một đêm đã hiểu ra nhiều điều, không còn như lúc mới gặp, tâm trí luôn phủ một lớp u ám, bây giờ hắn đã trở nên phóng khoáng sảng khoái hơn nhiều.
Lục Đồng im lặng hồi lâu, mới nói: "Cũng tốt."
Lễ Bộ sau sự việc này chấn động từ trên xuống dưới, Ngô Hữu Tài chỉ là một nhân vật nhỏ không đáng nhớ tên, cuối cùng lại là nguồn gốc khởi đầu của tất cả. Tuy những người liên quan đều đã vào tù, sẽ không có ai tìm đến trả thù hắn, nhưng sau này thi cử, Ngô Hữu Tài khó tránh khỏi bị đem ra làm đề tài bàn tán.
Cuối cùng, nơi đây đối với hắn toàn là bi thương.
Ngô Hữu Tài nhìn Lục Đồng: "Còn Lục đại phu thì sao?"
Lục Đồng khựng lại.
Ngô Hữu Tài nhìn người trước mặt.
Thật ra đến nước này, mục đích Lục Đồng lợi dụng mình là gì, đã không còn quan trọng nữa. Dù sao, nàng đã giúp hắn hoàn thành nguyện vọng cuối cùng.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Giờ đây vụ gian lận thi cử đã bị vạch trần, tất cả những kẻ quyền quý áp bức người đọc sách đều đã bị trừng phạt. Sau khi hắn c.h.ế.t đi sống lại, được mấy tên quan sai của hình bộ khám xét tỉ mỉ, không phát hiện điều gì bất thường, ai nấy đều tấm tắc khen kỳ lạ. Vì thế hắn liền thuận theo cách nói "Diêm Vương thả người" của lão Hà mù, không muốn gây thêm phiền phức cho Lục Đồng.
Hắn biết ơn nàng, biết ơn nàng đã tàn nhẫn vạch trần sự thật trong cái thế đạo mờ mịt này cho hắn thấy, biết ơn nàng đã tìm cho hắn một con đường sống. Càng biết ơn thang thuốc giả c.h.ế.t kia, để hắn cảm nhận được tình yêu với sự sống trong giây phút sinh tử, còn có cơ hội quay đầu.
Lần này, coi như hắn thật sự được tái sinh.
Có lẽ Ngô Hữu Tài ngồi ở phố Tây bán cá tươi, kẻ chật vật vì công danh kia đã c.h.ế.t rồi, người sống sót này mới là Ngô Hữu Tài thật sự, là người hắn muốn trở thành.
Trong y quán im lặng thật lâu.
Một lúc sau, giọng Ngô Hữu Tài vang lên.
"Bất kể Lục đại phu muốn làm gì, Hữu Tài chỉ mong Lục đại phu mọi sự thuận lợi, tâm nguyện được toại."
Lời nói phát ra từ tận đáy lòng, chân thành thực ý.
Trên đời này mỗi người có con đường của riêng mình, mỗi người có nỗi khổ riêng, không cần dò xét, không cần hỏi han. Hắn chỉ cần biết, Lục Đồng đối với hắn, chính là bàn tay đưa ra trong lúc tuyệt vọng, là nữ Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, thế là đủ rồi.
"Đa tạ lời chúc của công tử."
Lục Đồng ngẩng đầu, mỉm cười nhìn hắn: "Cũng chúc công tử, về sau không còn khổ sở, gặp hết người tốt trên đời, đọc hết sách hay trên đời, ngắm hết sơn thủy đẹp trên thế gian."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-93-tu-tai-cao-biet-2.html.]
Khi nói câu này với hắn, tuy nàng mỉm cười, nhưng ánh mắt lại chứa đựng nỗi mênh mang nhạt nhòa, như thể nhìn xuyên qua hắn để thấy bóng người khác, luôn có đôi phần bi thương.
Ngô Hữu Tài sửng sốt, rồi bật cười ha hả, hắn vốn điềm đạm nội tâm, hiếm khi có lúc cười từ tận đáy lòng như vậy. Hắn lại thu nụ cười lại, nghiêm túc cúi đầu thật sâu với Lục Đồng.
"Cảm ơn ngài, Lục đại phu."
Hắn vừa cáo từ ra về, dáng lưng không còn khiêm nhường còng như ngày thường, ngược lại phóng khoáng tiêu sái, vạt áo giặt đến phát trắng bay phất phơ trong gió thu, rực rỡ chói mắt dưới ánh dương vàng, bỗng có vài phần phong thái ngông cuồng của thiếu niên.
Lục Đồng nhìn bóng lưng hắn thật lâu, cho đến khi khe nắng dưới cây lê trước cửa không còn lay động, cho đến khi khóe mắt nàng nhìn đến chua xót, giọng Đỗ Trường Khanh vang lên từ phía sau.
Giọng điệu hắn kỳ cục, "Sao mà lưu luyến thế? Người không biết còn tưởng đây là huynh trưởng của nàng đấy."
Lục Đồng thu hồi suy nghĩ, nhưng hắn không chịu buông tha, bám riết: "Hôm nay nàng thấy Ngô Hữu Tài c.h.ế.t đi sống lại, không hề có nửa điểm ngạc nhiên, có phải sớm đã biết rồi không?"
"Ừm, nghe nói ở phủ Quận vương."
Đỗ Trường Khanh cười lạnh: "Chỉ là nghe nói? Hắn c.h.ế.t đi sống lại chẳng lẽ không phải do nàng động tay chân?"
Lục Đồng không để tâm: "Hắn đã nói rồi, là do hắn dương thọ chưa hết, Diêm Vương không thu người tốt, ta không có cái tài đó."
"Nhà ai có Diêm Vương công minh thế? Còn hiểu chuyện hơn cả quan trên dương gian, vậy trước đây ở phố Tây có mụ già chuyên bắt cóc cô nương nhà khác, còn sống đến chín mươi tám tuổi, sao không lôi bà ta xuống?"
Hiếm khi hắn thông minh một lần, bám theo Lục Đồng không tha: "Đừng lừa bản thiếu gia, hai người có bí mật gì mà chủ nhân này không thể nghe? Ta muốn biết ngay bây giờ!"
Lục Đồng bực không chịu nổi, Ngân Tranh và A Thành từ trong sân đi ra, đặt cái nia phơi thuốc xuống, kéo tay áo Đỗ Trường Khanh: "Chưởng quầy, không phải ngài nói đợi cô nương về sẽ phải đi ăn bù sao? Ngài định khi nào thì đi?"
Nghe vậy, Đỗ Trường Khanh giật mình: "Đúng vậy, suýt chút nữa quên mất chuyện chính!"
Ngày rằm hôm đó, hắn đã hẹn đặt tiệc tại tiệm ăn Nhân Hòa, nhưng Lục Đồng vừa đến Văn Quận Vương Phủ một chuyến liền ở lại một hơi tận mười ngày. Kết quả là hắn phải hủy tiệc đặt trước trong phút chót. Tuy nhiên, số bạc đặt cọc thì không thể lấy lại. Đỗ Chưởng quầy nài nỉ chủ quán mãi, cuối cùng người ta mới đồng ý để sau này hắn rảnh rỗi thì quay lại, bày biện lại toàn bộ tiệc như cũ.
Giờ Lục Đồng cuối cùng cũng đã trở về, bữa tiệc khó khăn lắm mới có này rốt cuộc cũng có thể ăn được.
Hắn nói: "Người đông đủ cả rồi, nhanh đi, chọn ngày giờ mà ăn tiệc thôi. Ngày mai thì sao?"
Lục Đồng vén màn cửa nỉ: "Chờ thêm vài ngày nữa đi."
"Còn phải chờ nữa hả?" Đỗ Trường Khanh bực mình, nói chẳng mấy vui vẻ: "Thích thì đi, không thì thôi!"
Lục Đồng không để ý đến hắn càm ràm, cứ thế đi thẳng về tiểu viện.
Tiểu viện vẫn sạch sẽ như lúc trước khi nàng rời đi. Ngân Tranh thích sạch sẽ, ngày nào cũng dọn dẹp. Lục Đồng bước vào nhà, đi đến trước bàn thờ Phật nhỏ, rút vài nén hương từ bên cạnh rồi châm lên.
Trong làn khói lượn lờ, tượng Phật nhỏ cúi mắt, vẻ mặt từ bi.
Nàng khẽ cất lời, không rõ nói với bản thân hay nói với ai khác.
"Sắp rồi..."
"Chờ thêm vài ngày nữa."