ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 93: Tú Tài Cáo Biệt 1
Cập nhật lúc: 2025-01-27 08:50:01
Lượt xem: 57
Suốt mười ngày liền, Lục Đồng đều ở tại phủ Văn Quận Vương.
Bé gái mới sinh tuy chưa hoàn toàn tống xuất được chất độc trong cơ thể, nhưng vì đã thoát khỏi cơ thể mẹ sớm, nên độc tính không còn lan rộng, sau này cứ từ từ dùng thuốc điều dưỡng, chưa chắc không thể khỏi hẳn.
Bùi Vân Thục cũng dần dần khỏe lại.
Không biết Bùi Vân Ánh đã làm gì, trong mười ngày qua, không một ai được vào viện của Bùi Vân Thục, ngay cả Văn Quận Vương cũng không được phép vào.
Sau khi hai mẹ con tạm thời không còn nguy hiểm, Lục Đồng trở về phố Tây một chuyến.
Đỗ Trường Khanh từ đêm Trung thu đến giờ chưa gặp lại Lục Đồng, tuy đã nghe Ngân Tranh kể lại tình hình hôm đó, vẫn không nhịn được thấp thỏm lo âu, đến khi thấy Lục Đồng bình an vô sự trở về, tảng đá lớn trong lòng hắn mới được đặt xuống.
Lục Đồng thay một bộ xiêm y trắng sạch sẽ bằng lụa mỏng, rửa mặt chải đầu lại, vừa vén rèm lên đã đối diện với khuôn mặt dài ngoẵng của Đỗ Trường Khanh.
Chủ tiệm đi vòng quanh trong tiệm càu nhàu: "Ta sớm biết họ Bùi này xui xẻo, không ngờ hắn lại xui xẻo đến thế. Cô nói xem, cô đang yên đang lành đến tận nhà đưa thuốc, cũng có thể gặp phải chuyện như vậy. Cô còn trẻ không hiểu chuyện, đừng thấy những nhà quyền quý này bề ngoài người nào cũng đường hoàng, thực ra chuyện bẩn thỉu cả một rổ." rồi hắn lại nhíu mày thở dài, "Đừng để lúc đó chẳng được lợi lộc gì, còn rước một thân phiền phức."
Lục Đồng ngắt lời hắn: "Những ngày ta không có ở y quán, có chuyện gì xảy ra không?"
Đỗ Trường Khanh giật mình, vỗ trán: "Đúng rồi, suýt quên mất..."
Ông ta chưa nói hết câu, bỗng có người ở cửa y quán gọi một tiếng "Lục đại phu".
Lục Đồng ngẩng đầu nhìn, thấy ở cửa có một người đàn ông mặc áo vải thô cũ, đầu đội khăn vuông màu xanh, tay xách vài con cá chép xanh, đang nhìn nàng cười ngượng ngùng.
Thật không ngờ lại là Ngô Hữu Tài.
Đỗ Trường Khanh ghé tai Lục Đồng thì thầm: "Sau khi Ngô Hữu Tài c.h.ế.t đi sống lại, đã đến y quán tìm cô mấy lần rồi. Mấy lần trước cô không có ở đây, vừa nãy đang định nói với cô chuyện này, hắn lại đến đúng lúc."
Ngô Hữu Tài bước vào trong tiệm, hơi ngượng ngùng giơ mấy con cá trong tay lên: "Trước đây lễ Trung thu, định mang vài con cá tặng Lục đại phu, nghe A Thành nói Lục đại phu đi khám bệnh, hôm nay mới về."
Ngân Tranh vội vàng đón lấy mấy con cá, còn không quên kéo Đỗ Trường Khanh và A Thành vào sân nhỏ sau cửa, chỉ nói với Lục Đồng: "Cô nương, thuốc phơi trong sân vẫn chưa phân loại, chúng ta đi phân loại trước, người nói chuyện xong với Ngô đại ca rồi hãy đến giúp."
Đỗ Trường Khanh ngoảnh đầu nhìn Lục Đồng và Ngô Hữu Tài đầy nghi hoặc, cuối cùng vẫn không nói gì, đi theo Ngân Tranh vào tiểu viện.
Tấm rèm nỉ buông xuống, trong tiệm chỉ còn lại Lục Đồng và Ngô Hữu Tài.
Lục Đồng đứng trước quầy thuốc, đánh giá người trước mặt.
Ngô Hữu Tài vẫn giữ vẻ khiêm nhường của một người đọc sách, quần áo cũ nhưng sạch sẽ, như lần đầu gặp mặt, tuy túng thiếu nhưng vẫn móc từ túi vải đã vá nhiều lần ra mấy đồng bạc vụn.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Kẻ sĩ sa cơ, nhưng vẫn không khúm núm, giữ được phẩm cách vốn có.
Ngô Hữu Tài cũng nhìn Lục Đồng.
Hôm nay trời đẹp, ánh nắng xiên xiên từ chân trời đối diện chiếu vào, soi sáng một khoảng nhỏ trong tiệm tối, nữ y sĩ trẻ đắm mình trong mảng sáng vàng ấm áp, bớt đi vẻ lạnh lùng thờ ơ thường ngày, như một tia sáng đột nhiên xuất hiện trong bóng tối, như vị Bồ Tát từ bi dịu dàng.
Đôi mắt nàng bình thản, ánh mắt nhìn người đối diện không hề có lấy nửa điểm kinh hoàng - mặc dù lúc này đây, hắn đáng lẽ đã là một "người chết".
"Lục đại phu có phải sớm đã biết ta sẽ c.h.ế.t đi sống lại?", Sau một lúc lâu, Ngô Hữu Tài khẽ hỏi.
Khi thấy hắn, nàng bình thản như vậy, hoàn toàn khác với sự kinh sợ của người khác, như thể sớm đã biết trước sẽ xuất hiện cảnh tượng này.
Lục Đồng không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ hỏi: "Thân thể ngài có chỗ nào không khỏe không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-93-tu-tai-cao-biet-1.html.]
Ngô Hữu Tài lắc đầu.
Mười ngày trước, hắn tỉnh dậy từ trong quan tài đen, suýt dọa đám người đến canh linh cữu cho hắn trong sân đến phát điên. Hồ viên ngoại còn ngất xỉu, quan tài đen chuẩn bị cho hắn suýt nữa phải đổi người nằm.
Sau khi mọi người khóc lóc om sòm, họ mời thầy bói Hà mù từ phố Tây đến bắt ma trừ tà. Hà mù đứng xa xa nhìn hắn, vung vẩy thanh kiếm đào trong tay, lẩm bẩm một hồi rồi vuốt râu lắc đầu thở dài, nói nhà họ Ngô thiện lương tích đức, dương thọ chưa hết nên Diêm Vương mở lưới một mặt, ra lệnh cho tiểu quỷ âm ty nhanh chóng đưa y về dương gian.
Mọi người trong hội thơ do cụ Tôn đứng đầu đều thật lòng vui thay cho y. Lão Hà mù nhận tiền xong, hào phóng cho hắn mấy lá bùa trừ tà. Ngô Hữu Tài đứng giữa đám người đang đánh trống gõ chiêng, cảm thấy vừa hoang mang vừa phi lý.
Rõ ràng hắn đã c.h.ế.t rồi. Hắn vẫn còn nhớ khoảnh khắc nuốt thuốc độc trong phòng giam, cơn đau dữ dội lan từ lồng ngực, như người c.h.ế.t đuối không thể nắm được mảnh gỗ nổi cuối cùng, chỉ có thể nhìn bản thân chìm dần vào bóng tối. Nỗi sợ hãi vô biên từ bốn phương tám hướng ập đến, gào thét kéo hắn xuống địa ngục vô tận.
Trong giây phút ấy, hắn vừa sợ cái chết, vừa khát khao sự sống. Vào lúc đó, hắn đã hối hận.
Nhưng tên đã rời dây, làm sao quay đầu được? Ký ức cuối cùng trước khi c.h.ế.t của hắn là cảnh mình điên cuồng khóc lóc, vật vã trên nền nhà của trường thi. Phẩm giá của một người đọc sách hoàn toàn tan biến, như thể trần truồng cho người ta nhìn cảnh vật lộn trước khi chết.
Nào ngờ khi tỉnh dậy, xung quanh hắn toàn là cờ trắng giấy vàng, bên ngoài là tiếng gọi hoảng hốt quen thuộc của Hồ viên ngoại. Mọi người trong hội thơ kinh hãi la lớn, giữa cảnh hỗn loạn ấy, hắn đứng trong quan tài đen, mặc áo dài mới tinh, ngơ ngác nhìn ánh dương vàng trên đầu, như được tái sinh.
Hắn đã sống lại.
Ngô Hữu Tài nhìn về phía Lục Đồng. cô gái đứng trong y quán, cúi đầu sắp xếp lại đống sách y dược rối loạn. Khi ấy trời sắp mưa, nàng xuất hiện trong đám tang của mẹ y, lời nói đầy mê hoặc, giọng điệu lạnh lẽo, như một hồn ma nàng dâu mang ý đồ xấu xa. Nhưng giờ đây dưới ánh nắng ấm áp này, y quán nhỏ yên bình sạch sẽ, nàng đứng đó, ánh mắt dịu dàng, bỗng sinh ra cảm giác yên bình của tháng ngày tĩnh lặng.
Ngô Hữu Tài khẽ hỏi: "Tại sao Lục đại phu lại đưa cho ta thuốc giả chết... Có phải vì đoán được ta sẽ dùng nó cho chính mình không?"
Lúc đó, nàng đã trao thuốc độc cho Ngô Hữu Tài, ám chỉ rằng hắn có thể đầu độc quan chủ khảo của kỳ thi, nhưng cuối cùng Ngô Hữu Tài đã rút lui. Cuối cùng hắn vẫn không nỡ g.i.ế.c người, nên đã dùng thuốc cho chính mình, mang tâm trạng bi tráng của kẻ muốn cùng chết.
Nhưng hắn đã không chết.
Những lời nói bậy bạ của lão Hà mù, Ngô Hữu Tài chẳng để tâm, điều duy nhất hắn nghĩ đến chính là Lục Đồng. Lục Đồng đã động tay chân vào thuốc. Nhưng tại sao nàng lại làm vậy? Lẽ nào nàng đã đoán trước được việc hắn tự vẫn? Làm sao có thể chứ, dù sao quyết định tự vẫn, ngay cả bản thân hắn lúc đầu cũng không ngờ tới.
Lục Đồng tùy ý lật giở cuốn sách thuốc bên cạnh, nhạt giọng nói: "Ta đã nói rồi mà? Nếu là ta, ta sẽ g.i.ế.c hắn."
"Nhưng ngài không phải là ta."
Ngô Hữu Tài sửng sốt.
Lục Đồng ngước nhìn hắn, khẽ mỉm cười: "Nhưng ngài không phải là ta."
Ngô Hữu Tài không phải là nàng.
Thư sinh này thật thà, chất phác, như phần lớn người nghèo trên đời, chịu thiệt thòi thì nghiến răng nuốt m.á.u vào bụng. Hắn không giống nàng, tính mang thù, có thù tất báo, lạnh lùng độc ác. Một người đọc sách thánh hiền, một kẻ nghèo khó long đong, nhưng không chịu lấy thêm của bà lão nghèo khổ bán cá một đồng, bảo hắn đi g.i.ế.c người chưa từng quen biết, chẳng phải quá tàn nhẫn sao?
Nàng không nghĩ Ngô Hữu Tài sẽ tự vẫn, chẳng qua nghĩ rằng nếu Ngô Hữu Tài thật sự g.i.ế.c người, chưa nói đến việc quan phủ sau đó sẽ xử trí thế nào, chỉ riêng nỗi dằn vặt và đau khổ về đạo đức vô bờ kia, đã đủ khiến người thật thà này không sống nổi rồi.
Nàng lợi dụng hắn, nhưng không muốn hại c.h.ế.t hắn.
Lục Đồng hỏi: "Thế còn ngài, bây giờ còn muốn c.h.ế.t nữa không? Sau này có kế hoạch gì?"
Ngô Hữu Tài im lặng một lúc.
Có lẽ vì cảm xúc về cái c.h.ế.t trước đó quá sâu sắc, sau khi "hồi sinh", Ngô Hữu Tài nằm trên giường đã suy nghĩ rất nhiều.
Hắn nghĩ đến kỳ vọng của cha mẹ dành cho mình thuở nhỏ, nghĩ đến những năm tháng đèn sách vất vả, năm năm thi trượt, nghĩ đến lão Hà mù nói với hắn "Công tử tương lai nhất định sẽ làm quan", hắn nghĩ rất nhiều, rất nhiều, cuối cùng, qua cửa sổ, hắn nhìn thấy đầy sân những tàn tro của dải lụa màu, nhớ đến việc cụ Tôn sau đó kể với hắn, đêm canh xác ấy, mọi người trong hội thơ đã đặc biệt diễn cho hắn một vở "Lão Tú tài tám mươi tuổi đỗ Trạng nguyên".
Đó là một hài kịch có kết thúc viên mãn, rõ ràng đã toại nguyện, vậy mà lão Tôn lại nghe đến rơi lệ.
Công danh, cuối cùng cũng chỉ là cái bóng vàng phiêu bạt trong không trung, trông thì sáng láng đẹp đẽ, không ngờ lại phải đánh đổi cả đời người.