ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 88: Trúng Độc 1
Cập nhật lúc: 2025-01-27 15:44:24
Lượt xem: 56
Tiếng kêu còn mang theo tiếng nức nở của tỳ nữ vang vọng giữa đình đài, sắc mặt Mạnh Tích Nhan biến đổi.
Lục Đồng kinh ngạc liếc nhìn tỳ nữ dưới đất một cái.
Khó trách hôm nay yến tiệc của vương phủ, không thấy Vương phi chủ sự, thì ra vị Quận Vương phi này đang mang thai sáu tháng, không tiện xuất hiện.
Nhưng mà, đang yên đang lành, sao lại đột nhiên động thai khí?
Trước mặt các vị phu nhân, Mạnh Tích Nhan khẽ quở trách: "Hạ nhân các người chăm sóc Vương phi kiểu gì vậy? Sao lại vô cớ động thai khí? Đã mời đại phu chưa?"
Tỳ nữ nức nở đáp: "Nghe người trong viện Vương phi nói, sáng sớm còn tốt lắm, chỉ vừa rồi, Vương phi nói trong dạ dày hơi khó chịu, tưởng là buồn nôn, ai ngờ qua một lúc càng đau dữ dội hơn. Người trong viện mới hoảng hốt lên."
Tỳ nữ ngừng một chút, rồi mới tiếp tục nói: "Đã gửi thiếp đi mời y quan rồi, nhưng lúc này Vương phi đau quá, y quan đến còn phải một lúc nữa... phu nhân, người đến xem Vương phi trước đi!"
Hôm nay Hoàng đế ban yến, Văn Quận Vương cũng vào cung, Bùi Vân Thục xảy ra chuyện, trong cả phủ Quận Vương chỉ có Thứ phi Mạnh Tích Nhan có thể chủ sự.
Mạnh Tích Nhan lộ vẻ khó xử, chốc lát, nhìn về phía các vị phu nhân trong đình đài: "Thật sự xấu hổ, các vị, Vương phi đột nhiên bệnh nguy, ta phải đi xem sao."
Liên quan đến tính mạng, tất nhiên không có lý do tiếp tục yến tiệc, các phu nhân có mặt cũng không phải người không biết điều, đều tỏ ý thông cảm để Mạnh Tích Nhan mau đến xem Bùi Vân Thục.
Một vị phu nhân mặt tròn liếc thấy Lục Đồng đứng bên cạnh Đổng phu nhân, chợt nảy ra ý, kêu lên: "Vị Lục đại phu này không phải thông thạo y lý sao? Lúc này y quan chưa đến, chi bằng để Lục đại phu đến xem Vương phi trước một chút, tránh có sai sót."
Lời này vừa nói ra, trong lòng Đổng phu nhân "thót" một cái, thầm nghĩ không hay.
Những chuyện quanh co trong các nhà quyền quý, những năm này bà cũng đã thấy không ít. Gặp chuyện như thế này, tốt nhất là minh triết bảo thân, cứ hồ đồ mà can thiệp vào, không cẩn thận có thể mất mạng.
Những vị phu nhân này là xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn, nếu cuối cùng thật sự liên lụy đến Lục Đồng, đối với họ cũng chỉ là một y nữ bình dân, không đáng để tâm.
Nhưng họ đâu biết mối quan hệ giữa Lục Đồng và Bùi Vân Ánh?
Một bên là tỷ tỷ của Bùi Vân Ánh, một bên là tiểu tình nhân của Bùi Vân Ánh, không cẩn thận xảy ra sai sót, nếu Bùi Vân Ánh tính sổ này lên đầu bà thì sao? Phải biết rằng ban đầu, chính bà đã kéo Lục Đồng đến đình đài này.
Đổng phu nhân không muốn Lục Đồng hồ đồ lao vào vũng nước đục này, để tránh liên lụy đến mình, nhưng tiếc là xung quanh các phu nhân vừa nghe có người mở đầu, có lẽ không rõ thân phận của Lục Đồng nên vô tri vô úy, hoặc có lẽ là muốn tận dụng cơ hội nịnh bợ phủ Quận Vương, liên tục xen vào nhiệt tình đề cử.
"Phải đó, Lục đại phu cũng là đại phu, ít nhiều cũng hiểu y lý, chi bằng để Lục đại phu đến xem."
"Đã có thể làm ra linh dược mà các y quán khác không làm được, y thuật của Lục đại phu không còn gì phải bàn cãi, lúc này tình thế nguy cấp, Lục đại phu nói không chừng có thể giúp được việc.". Phu nhân phủ Ngự sử cũng lên tiếng.
Đổng phu nhân nghe xung quanh mọi người đều phụ họa, tức đến đau đầu, những người này mượn hoa dâng phật thật là không chút do dự, chẳng qua là cậy rằng d.a.o chưa rơi xuống người mình.
Phải biết rằng Bùi Vân Thục không xảy ra chuyện còn được, nếu có gì sơ xuất, Lục Đồng không bị liên lụy mới là lạ!
Giữa tiếng ồn ào, Mạnh Tích Nhan ở giữa đình đài ngước mắt, nhìn về phía Lục Đồng, giọng điệu có chút khó hiểu.
"Ngươi là đại phu sao?"
Lục Đồng cúi đầu: "Thưa phu nhân, đúng vậy."
Mạnh Tích Nhan nhìn nàng, trong mắt như có tia lạnh thoáng qua, một lúc sau mới nói: "Thế thì tốt quá, y quan còn chưa đến, tình trạng của Vương phi nguy cấp, ngươi đã hiểu y thuật, thì mau theo ta đi xem."
Đổng phu nhân bên cạnh định lên tiếng giúp nàng, Lục Đồng nắm lấy tay áo bà, khẽ lắc đầu một cách kín đáo.
Hôm nay e rằng nàng muốn đi cũng không đi được.
Chưa nói đến việc Văn Quận Vương phi đột nhiên đau bụng là vì sao, lúc này dưới con mắt của mọi người, không lâu trước đó Đổng phu nhân còn trước mặt các phu nhân khoe khoang y thuật của nàng tinh thông, lúc này nếu từ chối, một khi y thuật của nàng bị nghi ngờ, đối với việc kết giao với những người quyền quý này, tiếp cận phủ Thái sư trong tương lai chỉ có hại không có lợi.
Lục Đồng đối với Mạnh Tích Nhan, khẽ nói: "Vâng, phu nhân."
......
Mạnh Tích Nhan dẫn Lục Đồng và Ngân Tranh đến trước viện của Quận Vương phi, liền không chịu đi vào nữa.
Viện này nằm ở góc trong cùng của phủ Văn Quận Vương, yên tĩnh lạnh lẽo hơn nhiều so với Tầm Phương Viên, trong viện không có một người hầu nào.
Mạnh Tích Nhan đứng trước cửa, đôi mày liễu khẽ nhíu lại, "Vương phi vốn không thích ta vào viện của nàng. Lúc này Vương phi đang khó chịu, nếu gặp ta, vạn nhất làm nàng càng không thoải mái thì không hay."
Nàng ta nhìn Lục Đồng, nụ cười mang vẻ chiếu lệ dịu dàng, "Hơn nữa, ta nhát gan, cũng không chịu nổi những cảnh tượng đó. Lục đại phu, mau vào đi."
Lục Đồng chỉ làm như không thấy hành vi đùn đẩy của nàng ta, không nói gì, cùng Ngân Tranh đi đến trước cửa, khẽ gõ cửa.
Sau cửa truyền đến một giọng nói cảnh giác: "Ai?"
Tỳ nữ bên cạnh Mạnh Tích Nhan tiến lên, nói qua cửa: "Là đại phu từ y quán phố Tây, hôm nay đến phủ chúng ta đưa thuốc. Y quan và bà đỡ đều chưa đến, phu nhân đặc biệt mời Lục đại phu đến xem tình hình của Vương phi."
Chốc lát, từ trong phòng mơ hồ truyền ra một giọng nói yếu ớt.
"Để nàng ấy vào đi."
Kít... - cánh cửa mở ra một nửa, Lục Đồng và Ngân Tranh bước vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-88-trung-doc-1.html.]
Vừa vào trong, họ đã ngửi thấy một mùi tanh nồng.
Một người hầu gái cao đứng ở cửa, nhìn Lục Đồng với ánh mắt đề phòng. Nàng ta ngần ngừ một lúc mới đóng cửa lại và quay sang nói: "Theo ta."
Ngân Tranh ở lại ngoài cửa, Lục Đồng đi theo người hầu vào trong.
Phòng ngủ rất rộng rãi. Ở phòng ngoài, trên bàn thấp đặt một bình hoa cắm đầy hoa quế vàng, bên cạnh là một cây đàn cổ được phủ lớp vải the mỏng màu xanh nhạt. Sau giá sách treo một bức tranh phong cảnh nhỏ vẽ hoa điểu sơn thủy, trên bàn bày một bộ ấm trà màu thanh thiên từ lò nung cũ. Đồ đạc không nhiều nhưng nhìn qua đều tinh tế nhã nhặn.
Người hầu dẫn Lục Đồng vào phòng trong đến trước giường, nơi đó đã có một Nha hoàn áo xanh đứng sẵn. Thấy Lục Đồng đến, nàng ta vội vàng vén tấm màn the màu trăng lên và nói gấp: "Đại phu mau đến xem."
Lục Đồng bước đến bên giường.
Trên chiếc giường quý phi chạm hoa tinh xảo, nằm một thiếu phụ trẻ sắc mặt tái nhợt, mồ hôi từng giọt lớn lăn xuống trán, thấm ướt cả gối lụa.
Nàng có đôi mắt rất đẹp, giống Bùi Vân Ánh bảy tám phần, nhưng nét mặt mềm mại hơn hắn.
Lục Đồng khẽ động lòng.
Thì ra đây chính là Văn Quận Vương phi, trưởng nữ của Chiêu Ninh Công, Bùi Vân Thục.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Nghe thấy động tĩnh, Bùi Vân Thục mở đôi mắt đẫm mồ hôi, nhìn về phía Lục Đồng với giọng nói yếu ớt:
"Đại phu, ta... ta rồi…"
Lục Đồng nhíu mày. Trong phòng rõ ràng đã đặt nhiều quế tươi như vậy, vậy mà vẫn còn mùi tanh nồng của máu. Nàng đưa tay vén tấm chăn lụa màu xanh nhạt trên người thiếu phụ, đồng tử chợt co lại.
Dưới thân thiếu phụ, một vệt m.á.u tươi loang ra trên tấm thảm như một đóa hoa được vẽ bằng mực đỏ.
"Sao lại chảy máu?"
Nha hoàn áo xanh vội nói: "Đại phu, phu nhân nhà ta sáng nay vẫn còn tốt, chỉ mới lúc nãy đột nhiên thấy bụng khó chịu, rồi sau đó chảy một ít máu. Hiện giờ m.á.u đã ngừng chảy, cũng đã uống thuốc an thai, cơn đau bụng của phu nhân cũng đã dịu bớt, nhìn sắc mặt có vẻ không có gì đáng ngại."
Chảy máu...
Lục Đồng hỏi: "Có bị va chạm gì không? Hay có ai làm nàng kích động?"
Nha hoàn lắc đầu.
Lục Đồng nhíu mày.
Không có dấu hiệu gì mà động thai khí, lại chảy máu, tuy có triệu chứng đau bụng nhưng đã ngừng, chỉ nhìn vào đây thì tình hình có vẻ không nguy kịch như lời nói ban nãy.
Khi nàng ở Nam Tô, từng thấy bà đỡ đỡ đẻ cho người ta, nhưng lúc đó là sinh nở bình thường, còn hiện tại còn gần hai tháng nữa Văn Quận vương phi mới đến kỳ sinh nở, vẫn chưa đến lúc.
Hơn nữa vị Văn Quận vương phi này tuy sắc mặt khó coi, nhưng lại không có dấu hiệu sẽ sảy thai. Nếu theo như sách thuốc ghi chép, phải lấy an thai làm đầu.
Nha hoàn cao gầy đứng sau lưng Lục Đồng, chăm chú theo dõi từng cử động của nàng, giọng điệu cũng ẩn chứa sự cảnh cáo.
"Phủ đã gửi thiếp mời ngự y viện, bà đỡ quen biết cũng đang trên đường đến, vương phi ngọc thể trân quý, đại phu nhớ động tác nhẹ nhàng."
Đây là không tin tưởng nàng.
Lục Đồng không nói gì, đưa tay bắt mạch cho Văn Quận vương phi.
Mạch của Bùi Vân Thục ổn định, dường như cơn động thai vừa rồi không gây ảnh hưởng gì đến nàng. Hai Nha hoàn đang cẩn thận thay chăn đệm sạch cho nàng. Bùi Vân Thục tuy vẻ mặt vẫn còn yếu ớt, nhưng đã bình tĩnh hơn lúc Lục Đồng vừa vào.
Nha hoàn áo xanh hơi thở phào nhẹ nhõm: "Có lẽ thuốc an thai đã có tác dụng rồi, phu nhân còn đau không ạ?"
Bùi Vân Thục khẽ đáp: "Không đau nữa."
Lục Đồng trầm ngâm suy nghĩ.
Vừa rồi người đến báo tình hình nguy cấp như vậy, đã thấy máu, lại có triệu chứng đau bụng, vậy mà nàng chưa làm gì cả mà tình hình đã lắng xuống, mạch tượng cũng dần ổn định. Nhìn qua thì dường như nàng không cần phải làm gì cả, chỉ cần đợi đại phu từ Y Quan Viện đến là có thể rút lui.
Điều này đối với nàng tất nhiên là tốt nhất, nhưng Lục Đồng vẫn còn một điều không hiểu lắm, vô duyên vô cớ sao lại đột nhiên đau bụng ra máu?
Nha hoàn mang một chiếc gối mềm kê sau lưng Bùi Vân Thục. Bùi Vân Thục nhìn Lục Đồng, giọng run run vì lo lắng: "Đại phu, đứa bé trong bụng ta..."
"Không sao đâu, phu nhân đừng lo.", Lục Đồng cầm chiếc khăn Nha hoàn đưa, lau mồ hôi trên cổ cho nàng, bỗng động tác khựng lại.
Vùng vai cổ của Bùi Vân Thục có vẻ hơi sưng.
Nếu vóc dáng nàng đẫy đà hơn thì chút sưng này cũng dễ bị bỏ qua, nhưng Bùi Vân Thục vốn gầy gò, dù có thai nhìn cũng vẫn mảnh mai. Cổ nàng thon dài, nên chỗ sưng đó dễ dàng bị Lục Đồng phát hiện.
Nàng đưa tay, nhẹ nhàng ấn vào chỗ sưng.
Bùi Vân Thục "ui da" một tiếng kêu lên.
"Ngươi làm gì vậy?", Nha hoàn cao gầy vung tay đánh bật tay Lục Đồng ra, trợn mắt giận dữ nhìn nàng.