Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 84: Chìm thuyền 2

Cập nhật lúc: 2025-01-27 14:49:38
Lượt xem: 48

Cho đến khi đi vào chợ được một lúc lâu, Ngân Tranh quay đầu nhìn lại, vẫn còn thấy bóng dáng người đàn ông đứng trước cổng phủ họ Phạm, như một pho tượng đá mờ ảo.

Nàng quay mặt đi, khẽ hỏi người bên cạnh: "Cô nương, hắn thật sự sẽ tố cáo Phạm Chính Liêm sao?"

Lục Đồng mỉm cười.

"Có lẽ vậy."

Kỳ Xuyên làm người hầu trung thành cho nhà họ Phạm nhiều năm, Phạm Chính Liêm bề ngoài khoan dung với ông ta, nhưng thực chất lại chặn đứng con đường thăng tiến của ông, khiến sự nghiệp quan trường của ông suốt đời dừng lại ở đây.

Nếu chỉ có vậy thì cũng được, đáng tiếc Kỳ Xuyên còn có một đứa con trai.

Giống như biểu thúc Lưu Côn của nàng sẽ vì tương lai của con trai mà liều lĩnh, phản bội người thân, Kỳ Xuyên cũng sẽ vì vinh hoa của đời sau mà biến Phạm Chính Liêm thành quân cờ trao đổi.

Kỳ Xuyên từ nhỏ đã đi theo Phạm Chính Liêm, tuy bề ngoài, một số sự việc bí mật của Phạm Chính Liêm chưa qua tay Kỳ Xuyên, nhưng với sự thông minh của Kỳ Xuyên, chắc chắn không phải không nắm được điểm yếu của Phạm Chính Liêm.

Nếu Kỳ Xuyên có thể thêm dầu vào lửa trong vụ án của Phạm Chính Liêm thì tốt nhất, nếu không thể......

Nàng cũng có cách khác khiến Phạm Chính Liêm không thể ngóc đầu lên được.

Ngân Tranh thấy vẻ mặt có chủ ý của Lục Đồng, không hỏi thêm nữa, chỉ cười nói: "Vậy chúng ta giờ về y quán sao?"

Lục Đồng định trả lời, bỗng nhiên sắc mặt biến đổi, đột ngột quay đầu lại.

Ngân Tranh sửng sốt, theo ánh mắt của nàng nhìn sang, tầm mắt chạm đến nơi nào, phố xá đều nhộn nhịp, trước các quán trà rượu du khách không dứt, ở góc phố xa xa có người bán tranh chữ đang giương biển rao hàng.

"Sao vậy, cô nương?"

Lục Đồng nhíu mày, một thoáng bất an kỳ lạ dâng lên trong lòng.

Nàng dừng lại một lúc, nói: "Còn sớm, đi dạo thêm một lúc rồi về."

Tuy Ngân Tranh có điều nghi hoặc, nhưng sự nghi hoặc này không kéo dài lâu. Thêm vào đó Trung thu sắp đến, khắp phố phường đều náo nhiệt. Từ khi họ đến Thịnh Kinh, phần lớn thời gian đều ở trong y quán, rất ít khi ra ngoài, hiếm có dịp đến phố chợ, tất nhiên tâm trạng vui chơi dâng cao.

"Cũng được.", Ngân Tranh kéo Lục Đồng dừng lại trước đám đông xem xiếc, cười tươi nói, "Dù sao Đỗ chưởng quầy cũng cho nghỉ một ngày, cô nương những ngày này cũng vất vả rồi, coi như thả lỏng một ngày."

Phố chợ Thịnh Kinh phồn hoa, trò chơi giải trí không biết phong phú gấp mấy lần so với huyện Thường Vũ và Tô Nam, khắp đường phố đều là các loại hình nghệ thuật và tiết mục biểu diễn, tuy không thể sánh với sự xa hoa của các lầu rượu ở Nam thành, nhưng khói lửa nhân gian giữa chốn thị tứ lại khiến người ta lưu luyến hơn.

Suốt cả ngày, Ngân Tranh theo chân Lục Đồng không ngừng nghỉ, trước tiên xem tạp kịch, rồi đi xem người làm xiếc đi dây, sau đó ngồi xem kịch bóng, rồi ăn bánh cá và cơm cá chiên ở tiệm Nam Thực, kèm theo uống đậu xanh đường cát, cuối cùng còn đi xem tiệm hạt châu, tuy chẳng mua gì cả.

Đến lúc về nhà, trời đã tối hẳn.

Ngân Tranh chơi đùa cả ngày, vui đến nỗi đôi mắt sáng lấp lánh, xách những gói lớn nhỏ vừa đi vừa nói cười với Lục Đồng.

"Cô nương, Thịnh Kinh quả nhiên tốt hơn Tô Nam, Tô Nam làm gì có nhiều trò hay như vậy, không trách những người đó chen chúc nhau đến kinh thành, nơi này trừ việc đồ đạc đắt đỏ ra thì cái gì cũng tốt."

Đợi một lúc không nghe Lục Đồng trả lời, Ngân Tranh nghiêng đầu, thấy sắc mặt Lục Đồng không có mấy phần thư thái, ngược lại còn nhíu mày, ánh mắt dường như có vài phần bất an.

Nàng nhắc: "Cô nương?"

Lục Đồng hoàn hồn: "Sao vậy?"

"Cô nương có tâm sự gì sao?"

Lục Đồng lắc đầu: "Chỉ là hơi mệt thôi."

Ngân Tranh gật đầu: "Hôm nay đi lại bên ngoài cả ngày, lát nữa về chúng ta tắm gội rồi nghỉ ngơi sớm. Đỗ chưởng quầy nói mai là Trung thu, cửa tiệm sẽ cùng nhau đón lễ, e rằng còn phải dậy sớm nữa."

Trong lúc đang nói chuyện, họ đã đến gần hiệu thuốc. Chiếc đèn lồng trước cửa Y quán đung đưa nhẹ trong gió đêm, tỏa xuống một mảng lạnh lẽo của mùa thu.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Đỗ Trường Khanh đã dẫn A Thành về từ sớm. Hôm nay, hắn cho Lục Đồng nghỉ một ngày, nên cũng chẳng còn tâm trí mở cửa hiệu, sau khi quét dọn sạch sẽ cái sân mà đám lính đã làm xáo trộn hôm qua, liền đóng cửa ra về.

Ngân Tranh cầm đèn đi đi lại lại trong sân, cười nói: "Đỗ chưởng quầy làm việc không tệ, sân được quét còn sạch hơn cả ta quét."

Lục Đồng liếc nhìn sân. Đất bị xới tung dưới gốc mai đêm qua, giờ đã được phủ lại và san phẳng. Những chậu hoa vỡ trước bậc thềm cũng đã được dọn đi hết. Sau khi quét sân, Đỗ Trường Khanh còn tưới một lớp nước, chưa khô hẳn, những phiến đá xanh dưới ánh đèn còn ẩm ướt, càng làm cho đêm thu thêm phần lạnh lẽo tĩnh mịch.

Căn phòng ngoài cùng, cửa mở toang, bên trong tối om - chủ tớ Hạ Dung Dung đã đi rồi.

Trước kia vào giờ này, Hương Thảo thường ra sân cho thỏ ăn, thỉnh thoảng gặp họ còn chào hỏi.

Ngân Tranh nhìn căn phòng trống, thở dài.

"Lúc còn ở đây thì thấy thêm người không tiện, giờ đi rồi lại thấy tiểu viện này có chút vắng lạnh.". Vừa nói xong, bỗng nhận ra điều gì đó, nàng vội vàng bổ sung: "Nhưng đi cũng tốt, chúng ta hàng ngày làm thuốc trong sân, có thêm hai người cũng không tiện."

Lục Đồng không lên tiếng.

Quả thật là nàng đã cố tình đuổi Hạ Dung Dung đi.

Vì chuyện của Đỗ Trường Khanh, Hạ Dung Dung luôn bảo nha hoàn Hương Thảo để ý Lục Đồng, nếu Lục Đồng chỉ là một thầy thuốc bình thường thì cũng chẳng sao.

Đáng tiếc những việc Lục Đồng phải làm không thể để người khác biết.

Sau đó, nàng tình cờ thấy chiếc vòng ngọc đắt tiền trên cổ tay Hạ Dung Dung, trong lòng nảy sinh nghi ngờ. Ngân Tranh lén theo dõi họ, phát hiện hai người âm thầm nói chuyện với Văn Hựu, người làm ở Hạnh Lâm Đường.

Bạch Thủ Nghĩa và Nhân Tâm Y quán đã có hiềm khích từ lâu, vừa hay hợp ý với Hạ Dung Dung, Lục Đồng liền thuận nước đẩy thuyền.

Đỗ Trường Khanh tuy dễ mềm lòng, nhưng đặc biệt căm ghét đám người Hạnh Lâm Đường. Hạ Dung Dung có đi lại với Bạch Thủ Nghĩa, dù Đỗ Trường Khanh có nhớ tình xưa đến đâu, sau chuyện này cũng không thể chịu đựng được nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-84-chim-thuyen-2.html.]

Quả nhiên, Đỗ Trường Khanh đã "mời" Hạ Dung Dung ra đi.

Lục Đồng cúi mắt.

Nàng chính là cố ý.

Nàng cố ý "Chôn xác" ban đêm để Hạ Dung Dung nhìn thấy, cố ý để Hạ Dung Dung truyền tin sai lệch cho Bạch Thủ Nghĩa.

Nàng cố ý nhặt được đồ của Đoàn Tiểu Yến mà không trả lại, lại cố ý để túi thơm rơi trên xác Lưu Côn.

Giết người, hãm hại, vu khống, diễn kịch...

Từng việc một, đều là nàng cố ý làm.

"Ngân Tranh.", Lục Đồng bỗng gọi tên Ngân Tranh.

"Có chuyện gì vậy, cô nương?"

Lục Đồng quay người, đi đến bên cạnh Ngân Tranh, ghé tai nói nhỏ vài câu.

Ngân Tranh giật mình, kinh ngạc nhìn nàng.

Lục Đồng khẽ gật đầu, Ngân Tranh cắn môi, liếc nhìn nhà bếp nhỏ, cuối cùng không nói gì, quay người đi ra.

Sau khi Ngân Tranh đi, Lục Đồng đứng yên một lúc, cầm đèn đi vào nhà bếp nhỏ.

Trong bếp không một bóng người, trên bàn, dưới đất chất đầy các nia tre phơi thuốc, vừa bước vào, mùi thuốc nồng nặc xộc vào mũi.

Sau khi Hạ Dung Dung đi, căn phòng trống phía trước có thể dùng để chứa thuốc, qua vài ngày nữa, nhà bếp sẽ rộng rãi hơn.

Lục Đồng đặt đèn lên bàn, cúi xuống kéo ra một cái giỏ tre lớn từ dưới gầm bàn, trong giỏ đầy cỏ khô, nàng thò tay vào, lấy ra một cái hũ sứ đen.

Hũ sứ to bằng chậu hoa lớn, toàn thân đen tuyền, không có một chút hoa văn, nàng mở nắp hũ, hơi cúi người, đưa tay về phía hũ, như đang quan sát kỹ lưỡng.

Trong sân không có ai, Ngân Tranh không biết đã đi đâu, chỉ có ánh đèn yếu ớt từ cửa sổ nhỏ của nhà bếp hắt ra một chút ánh vàng nhạt. Nhìn từ cửa bếp, người con gái quay lưng về phía cửa, không biết đang làm gì tỉ mỉ, chỉ có thể nhìn thấy từ bóng nghiêng chiếc hũ sứ đen kia, trong đêm như một giấc mơ hỗn độn.

Lục Đồng đứng ở trong bếp một lúc, khoảng thời gian đốt một nén nhang, mới đứng thẳng người, cầm nắp bên cạnh đậy chặt hũ sứ, lại như lúc nãy đặt hũ vào giỏ tre, lấy cỏ khô cẩn thận che phủ, cho đến khi không còn thấy một chút dấu vết, mới đẩy giỏ tre về dưới gầm bàn.

Làm xong tất cả, Lục Đồng liền cầm lại ngọn đèn, rời khỏi nhà bếp nhỏ, trở về phòng mình.

Cửa phòng đóng lại.

Ánh sáng cuối cùng trong sân nhỏ biến mất, chỉ còn ánh trăng bị mây mỏng che phủ tỏa xuống một mảng ánh sáng nhạt nhòa, dần dần chiếu sáng những cành mai gầy guộc trước cửa sổ.

Giữa sự tĩnh lặng này, bỗng nhiên, một bóng đen từ đầu tường lướt xuống, như một áng mây, bay vào nhà bếp tối om.

Cửa bếp nhỏ không đóng, một chút ánh trăng từ bên ngoài lọt vào, chiếu mọi thứ xung quanh không mấy rõ ràng.

Người đến cẩn thận bước vào bếp, đứng trước bàn nơi Lục Đồng vừa đứng, lặng lẽ cúi xuống, từ từ kéo ra cái giỏ tre chứa đầy cỏ khô kia.

Hắn dùng sức bới vài cái, nhanh chóng chạm phải một góc lạnh lẽo, liền mò mẫm trong bóng tối, ôm ra một chiếc hũ sứ đen từ bên trong.

Hũ sứ trông có vẻ nặng, nhưng ôm lên lại rất nhẹ, không biết bên trong đựng thứ gì. Người đến ngồi xuống đất, do dự một chút, dùng sức cạy nắp hũ.

Kẽ nắp được nhồi vải, vừa dùng sức, nắp hũ bị bật mạnh lên.

Xì--

Một bóng đen như tia chớp bật ra từ trong hũ, hung hăng cắn vào cánh tay người đến.

Tiếng kêu thất thanh đến bên miệng bỗng bị nuốt xuống, bất ngờ bị tấn công, bóng đen mạnh mẽ giật tay, vật bám trên cánh tay bị vung mạnh, nặng nề văng về phía xa, từ từ nhúc nhích ở cửa ra vào.

Ánh trăng mỏng manh từ bên ngoài lọt vào một chút, chiếu sáng vật mềm mại uốn lượn như sợi dây gai trước cửa.

Một con rắn.

Lại là một con rắn đen vẫn đang uốn éo, thoi thóp.

Người đến sững sờ một lúc, chợt nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ bên ngoài, thần sắc chợt căng thẳng, vô thức ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Cánh cửa gỗ cũ kỹ của nhà bếp bị đẩy, trong đêm tĩnh mịch như chiếc răng lung lay sắp rụng, âm thanh cũng mang vẻ mục nát.

Kẽo kẹt--

Kẽo kẹt--

Nhẹ nhàng rung động, cuối cùng mở toang.

Một luồng sáng chiếu sáng căn bếp.

Người con gái cầm đèn đứng trước cửa, gió đêm từ sân thổi vào, thổi ngọn đèn mờ trong tay nàng chao đảo, vạt áo bay phất phơ như mây trôi, đôi mắt trong veo gợn sóng lăn tăn.

"Đoàn tiểu công tử."

Nàng cúi đầu, nhìn chàng thiếu niên mặt tròn ngồi bệt dưới đất, khẽ mỉm cười, giọng điệu bình tĩnh đến gần như lạnh lẽo.

"Công tử đang tìm ta sao?"

Loading...