ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 82: Bệnh cũ 2
Cập nhật lúc: 2025-01-27 14:49:31
Lượt xem: 57
Đợi hắn đi rồi, Ngân Tranh đứng trước phòng Lục Đồng, nhẹ nhàng gõ cửa.
"Cô nương?"
Đèn trong đã phòng tắt, một lát sau, truyền ra giọng nói bình tĩnh của Lục Đồng.
"Ta mệt rồi, ngươi cũng đi nghỉ sớm đi.:
Ngân Tranh vốn luôn làm theo lời Lục Đồng, lại nghe giọng Lục Đồng không có gì khác thường, liền vâng một tiếng, cầm đèn về phòng mình.
Bóng người ngoài cửa sổ rời đi, ánh trăng lại trở nên lạnh lẽo.
Đợi khi chắc chắn không còn ai, Lục Đồng mới buông tay, để tiếng rên đau đớn mà nàng cố nén lại bật ra.
Từ trên trán, mồ hôi lạnh túa ra từng giọt lớn, môi trắng bệch đến gần như trong suốt, sống lưng vốn luôn thẳng tắp giờ đã cong hẳn xuống. Nàng ôm lấy ngực, cuối cùng không chịu nổi, ngã phịch xuống đất, không còn sức để đứng dậy nữa.
Chứng bệnh cũ lại tái phát.
Căn bệnh này của nàng, một năm thường phát hai ba lần. Lúc nãy trong sân nhỏ đối đầu với Bùi Vân Ánh, nàng đã gần như chịu không nổi rồi, chỉ là lúc đó không thể để người khác nhìn ra manh mối, nên vẫn cố gắng chịu đựng, cắn môi để mặt trông có chút huyết sắc, vừa chịu đựng cơn đau dữ dội, vừa phải điềm nhiên chu toàn với người khác.
Vì vậy sau khi tiễn các nha dịch đi, khi Đỗ Trường Khanh muốn nói chuyện với nàng, nàng mới không chút do dự đóng cửa vào mặt hắn.
Không phải nàng kiêu ngạo, mà là chịu thêm một khắc nữa thôi, nàng sẽ bị lộ tẩy mất.
Cơn đau dữ dội từ lồng n.g.ự.c lan ra, cơn đau này như có sinh mạng, chạy loạn từ lồng n.g.ự.c đến tứ chi bách hài, như có người cầm d.a.o lam rạch từng mảnh xương thịt của nàng, lại như trong bụng mọc ra một bàn tay khổng lồ, nắm chặt ngũ tạng lục phủ trong lòng bàn tay, thô bạo mà vò nát.
Lục Đồng đau đến mức thân thể co lại, co rúm thành một cục, cắn chặt răng không để tiếng động thoát ra khỏi môi. Mái tóc dài bị mồ hôi làm ướt, một lọn dính vào má.
Khắp đất đều là những thứ lộn xộn do các nha dịch lục soát bừa bãi hồi nãy, giấy Tuyên trên bàn bị ném tứ tung, rơi xuống đất, như từng mảnh từng mảnh tuyết trắng.
Nàng nằm giữa đám sương tuyết đầy đất đó, đau đến mức thần trí gần như không tỉnh táo, trong lúc mơ màng, trước mắt mơ hồ như xuất hiện một bóng người.
Bóng người chậm rãi bước đến trước mặt nàng, một thân áo đỏ son, váy lụa trắng tinh tế, mặt mỏng eo thon.
Bà ta từ đỉnh Ngọc Phong đầy hoa mai đỏ thong thả bước xuống, trong tay cầm đèn lồng chạm hoa soi sáng vùng đất tuyết lầy lội, trong đêm như một đốm lửa đom đóm yếu ớt trên mộ.
Lục Đồng lẩm bẩm: "Vân nương..."
Người phụ nữ cúi mắt nhìn nàng, khẽ mỉm cười, giọng điệu bình tĩnh lại quái dị.
"Tiểu Thập Thất, ngươi định trốn đi đâu?"
......
Đó là năm thứ hai Lục Đồng đến Lạc Mai Phong.
Nàng quyết định trốn đi.
Lục Đồng còn nhỏ tuổi không thích nghi được với thời tiết lạnh giá trên Lạc Mai Phong, cũng không thể chịu đựng được sự đau đớn từ việc cứ ba ngày một lần Vân nương bắt mình thử thuốc mới. Trong một đêm nọ, khi Lục Đồng lại một lần nữa vượt qua cơn đau từ thuốc mới, nàng cả người đẫm mồ hôi nằm trên đất, nhìn vầng trăng sáng ngoài cửa sổ, quyết tâm nhất định phải trốn khỏi nơi quỷ quái này.
Khi Vân nương không làm thuốc mới, phần lớn thời gian đều không ở trên núi. Trong căn phòng nhỏ trên Lạc Mai Phong, chỉ có một mình Lục Đồng.
nàng mất rất nhiều thời gian dò la ra một con đường an toàn, lại chuẩn bị đủ thịt khô và nước, tưởng rằng mình đã đủ kiên nhẫn và cẩn thận.
Trong một lần Vân nương xuống núi, Lục Đồng vác túi hành lý, cũng đi theo xuống núi.
Nàng nghĩ, đợi xuống núi, sẽ có thể về lại huyện Thường Vũ. Tô Nam cách huyện Thường Vũ một đoạn đường, nàng dọc đường nghĩ cách, dù đi thuyền hay đi bộ, ngày dài tháng rộng, cuối cùng cũng sẽ về đến quê hương.
Ngày Lục Đồng trốn đi, là một đêm xuân.
Tuyết trên Lạc Mai Phong vừa mới tan, mai đỏ khắp núi như máu, hương hoa thơm ngát. Nàng đi một ngày một đêm, nhìn thấy đã đến chân núi, thị trấn nhỏ dưới núi chỉ còn trong tầm tay, lồng n.g.ự.c lại đột nhiên bắt đầu đau nhói.
Cơn đau này lúc đầu không dữ dội, nhưng dần dần trở nên không thể chịu đựng nổi, nàng co rúm thành một cục, đau đến mức lăn lộn dưới đất, không biết mình đã xảy ra chuyện gì?
Đúng lúc Lục Đồng tưởng mình sắp chết, Vân nương xuất hiện.
Vân nương cầm một chiếc đèn lồng, từ trên núi xuống tìm nàng.
Bà ta đứng trên bậc thềm, cúi đầu nhìn Lục Đồng đang đau đớn thảm hại dưới bậc thang, ánh đèn chiếu sáng khuôn mặt Vân nương, cũng chiếu sáng nụ cười nơi khóe môi bà ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-82-benh-cu-2.html.]
Giọng điệu Vân nương dịu dàng hơn ngày thường, thần sắc như chưa từng phát hiện ra việc nàng trốn đi.
Bà ta cười tươi hỏi: "Tiểu Thập Thất, sao ngươi lại ở đây?"
Lục Đồng rên lên một tiếng.
Người phụ nữ có vẻ suy tư nhìn nàng, kinh ngạc lên tiếng: "Chẳng lẽ, ngươi định trốn đi sao?"
Lúc đó nàng đã quá đau, đau đến mức không nói nên lời, gần như cắn nát môi.
Giọng nói của Vân nương chậm rãi truyền đến, như một lời nguyền không thể thoát khỏi.
"Năm đó ngươi tự bán mình cho ta, đổi lấy tính mạng cả nhà bốn người, nợ chưa trả xong, sao đã muốn đi rồi?"
"Ngươi định trốn đi đâu?"
Đúng là mùa xuân, tuyết trên núi đã tan, đất bùn sau khi tuyết tan còn lạnh hơn cả mùa đông, như có thể thấm vào tận trong lòng người.
Lục Đồng biết mình không thể trốn được nữa, bèn khó khăn lên tiếng: "Xin lỗi, Vân nương, ta... ta nhớ người nhà."
Vân nương thở dài một tiếng.
Bà ta nói: "Khi xưa chúng ta ước định, đã nói rất rõ ràng, trừ phi ta chết, nếu không ngươi không được xuống núi." Bà ta liếc nhìn vẻ mặt đau đớn của Lục Đồng, khóe môi nhếch lên, "Hiểu chưa?"
Nếu như trước đó Lục Đồng vẫn chưa hiểu, thì đến lúc đó, nàng đã hoàn toan hiểu ra.
Nàng không thể rời khỏi Lạc Mai Phong, và Vân Nương cũng sẽ không cho phép nàng rời đi. Vân Nương là thần y giỏi nhất thiên hạ, đồng thời cũng là độc sư tài ba nhất thế gian. Từ lâu, khi Lục Đồng còn chưa hay biết, Vân Nương đã cho nàng uống độc, khiến nàng vĩnh viễn không thể rời khỏi Lạc Mai Phong.
Nước mắt Lục Đồng chảy dài.
cô bé bò về phía trước hai bước, bên cạnh là những miếng thịt khô và lương khô rơi vãi khắp đất do ngã. Nàng bò đến dưới chân người phụ nữ, nắm lấy vạt áo, nghẹn ngào cầu xin như lần đầu gặp mặt.
"Vân Nương... Ta sai rồi... Ta sẽ không bao giờ trốn đi nữa…"
"Xin hãy cứu ta…"
Không thể chết.
Nàng không thể c.h.ế.t ở đây.
Nàng phải sống, chỉ có sống mới có thể gặp được cha mẹ huynh tỷ. Chỉ có sống, mới có cơ hội tính toán cho tương lai.
Tuyết xuân trên núi tan một nửa, hoa mai đỏ mảnh mai thơm ngát, vạt áo của Vân Nương cũng vương nhẹ hương mai, bà nhìn nàng chăm chú hồi lâu với vẻ thích thú — như vô số lần trước đây.
Bà ngồi xuống, đặt chiếc đèn lồng chạm trổ sang một bên, lấy ra chiếc khăn lụa, nhẹ nhàng lau những giọt mồ hôi trên trán Lục Đồng, khẽ mỉm cười.
"Ta tha thứ cho ngươi, Tiểu Thập Thất."
"Lần này coi như một bài học, sau này đừng nghĩ đến chuyện trốn chạy nữa."
Bà nghiêm túc dạy bảo nàng như một người thầy lớn tuổi đầy kiên nhẫn.
"Người mà không giữ chữ tín, không biết còn có thể làm được gì. Ngươi, phải biết giữ lời hứa."
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
...
Trăng trong mờ ảo, hoa ngoài cửa sổ chưa nở, chỉ có những cành mai gầy guộc chiếu bóng lên cửa sổ giấy, để lại một bức tranh bóng mờ ảo.
Trong căn phòng lộn xộn, Lục Đồng nằm ngửa trên đất, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, như nhiều năm trước trên Lạc Mai Phong, lặng lẽ đọc thuộc lòng.
Sủng nhục bất kinh, can mộc tự ninh... Động tĩnh dĩ kính, tâm hỏa tự định... Ẩm thực hữu tiết, tỳ thổ bất tiết... Điều tức quả ngôn, phế kim tự toàn... Du thần quả dục, thận thủy tự túc...
Sẽ vượt qua được thôi, mọi nỗi đau đều sẽ vượt qua.
Bao nhiêu năm qua vẫn luôn như vậy, chẳng có gì khác.
Từ trong sân vọng lại tiếng khóc nức nở của người con gái, đó là Hạ Dung Dung đang khóc lóc với Hương Thảo trong phòng.
Vì thế, những tiếng rên rỉ yếu ớt trong căn phòng nhỏ cũng bị che lấp đi.