ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 82: Bệnh cũ 1
Cập nhật lúc: 2025-01-27 14:49:29
Lượt xem: 54
Ánh đèn im lặng, bóng trăng chậm rãi di chuyển qua màn cửa sổ vài thước. Lục Đồng đứng trong sân, nhìn thẳng vào người trước mặt. Vị Tiểu Bùi đại nhân này khi cười, đuôi mắt và lông mày luôn mang theo vài phần phong lưu sáng sủa, nhưng khi không cười, đường nét lại trở nên sắc lạnh. Ánh trăng lạnh lẽo phủ lên bộ quan phục đỏ thẫm của hắn một lớp ánh sáng lạnh lẽo, ngay cả ánh mắt nhìn qua cũng lạnh đến thấu người, không có nửa phần ấm áp.
Thân Phụng Ứng sững sờ một lúc, chợt phản ứng lại, trong lòng kêu khổ không ngớt. Vừa mới khen người trong y quán nhỏ này khá biết điều, sao chỉ trong chớp mắt lại trở nên không biết nhìn mặt thế này? Cái gì mà "vừa ăn cắp vừa la làng", sao lại nói lời khó nghe thế? Quan trọng hơn, giờ nghi án và chứng cứ đều rơi lên đầu đầu Điện Tiền Ti, vậy ông là người của Quân Tuần Phủ, có nên tiếp tục điều tra không?
Tiếp tục điều tra thì không tránh khỏi đắc tội với Điện Tiền Ti, không điều tra, trước mặt bấy nhiêu người, lại như thể trong lòng có quỷ. Dĩ nhiên, ông ta vốn cũng rất sợ. Nhưng nếu có kẻ lắm mồm nào đó đem chuyện này nói ra, sau này ông còn có thể tiếp tục sống ở Thịnh Kinh được nữa không?
Trong khi Thân Phụng Ứng đang trăm bề giằng xé trong lòng, thì vị nữ đại phu trẻ tuổi kia lại không biết tốt xấu mà nhắc một câu: "Đại nhân không định đi xem sao?"
Thân Phụng Ứng: "..."
Thật là, ai mượn chứ?
Bên kia Đỗ Trường Khanh vốn đã đầy bụng oán hận về việc bị vu cáo bừa bãi đêm nay, thấy Lục Đồng lên tiếng, lập tức thừa cơ châm ngòi, miệng la lớn: "Người ta vừa tố cáo y quán chúng ta, chưa có chứng cứ gì cả mà đại nhân đã dẫn người đến lục soát phá phách. Giờ bên kia đã tìm được cả *thê thỉ* làm chứng cứ, đại nhân còn đứng đây chần chừ, thế này là thế nào?"
"Ôi chao,", hắn thở dài thật to, "người với người quả thật khác nhau, câu thơ của Ngô Hữu Tài viết gì nhỉ? Cái gì cỏ gì tùng? Cái gì cao cái gì thấp?"
Lục Đồng: "Cỏ trên đỉnh núi, tùng trong khe, vị thế đã khác nhau từ gốc."
"À đúng đúng đúng! Người ta là cỏ trên núi, còn chúng ta chỉ là cọng hành dưới đất thôi phải không!
Thân Phụng Ứng: "..."
Không nói thì thôi, vừa nói xong, mặt Thân Phụng Ứng tái xanh.
Ai cũng biết chỉ vì vụ án Ngô Hữu Tài ở trường thi mà cả triều đình đang nơm nớp lo sợ. Bài thơ đó như lá bùa đoạt mạng, chỉ trong mấy ngày qua, không biết bao nhiêu quan chức đã bị liên lụy mà mất chức. Hiện giờ ngoại trừ Ngự Sử Đài, trong triều ai nghe đến bài thơ này cũng sợ hãi, lo sợ không biết cái mũ trên đầu mình sẽ rơi xuống lúc nào.
Trời ơi, ông ta chỉ là theo đơn tố cáo mà bắt người, sao lại đến lượt hắn bị chụp cái mũ này?
Cái y quán c.h.ế.t tiệt này, một lũ dân xảo quyệt, không ai biết nhìn mặt mà nói!
Thân Phụng Ứng đã đ.â.m lao thì phải theo lao, đang vắt óc tìm lý do, đã nghe Bùi Vân Ánh lên tiếng: "Đi thôi, Thân đại nhân."
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Ông giật mình: "Điện... Điện soái?"
Việc này đã liên lụy đến Điện Tiền Ti, hiện giờ cả quan trường Thịnh Kinh đã đủ rối ren, lúc này Điện Tiền Ti mà xảy ra chuyện, Bùi Vân Ánh là Chỉ Huy Sứ cũng sẽ gặp rắc rối.
Bùi Vân Ánh mỉm cười, như thể vẻ lạnh lùng trong đáy mắt vừa rồi chỉ là ảo giác.
"Đã có người chết, lại liên quan đến Điện Tiền Ti, đương nhiên phải đi xem.", Hắn nhẹ nhàng nói: "Ta cùng đi với ngài."
Lời tuy nói với Thân Phụng Ứng, nhưng ánh mắt hắn lại nhìn chằm chằm vào Lục Đồng.
Lục Đồng thản nhiên đáp lại ánh mắt của hắn.
Thân Phụng Ứng thì thở phào nhẹ nhõm.
Bùi Vân Ánh muốn đi cùng, vậy thì tốt rồi. Xử lý thế nào, giải quyết ra sao, đều để Bùi Vân Ánh quyết định. Như vậy sau này có chuyện ai tra hỏi, ông ta cũng có thể hợp tình hợp lý mà phủi sạch mọi thứ. Dù sao Bùi Vân Ánh là Thế tử của Chiêu Ninh Công, còn Thân Phụng Ứng ông chẳng là gì cả, trong mắt đồng liêu, ông ta cũng như chủ y quán này nói, chỉ là cọng hành dưới đất, à không, cây tùng dưới đất.
Thân Phụng Ứng gọi lính phủ đi theo: "Các huynh đệ đừng đào nữa, giờ theo ta đến Vọng Xuân Sơn một chuyến!"
Binh lính lục tục thu dọn hành trang, cả sân đầy hỗn độn, Lục Đồng đang lặng lẽ nhìn, bất chợt trước mắt tối sầm, bóng dáng cao lớn của chàng trai che mất ánh sáng trước mặt.
Lục Đồng ngẩng đầu.
Bùi Vân Ánh đứng trước mặt nàng, thắt lưng đeo đai, đeo đao bạc, khuôn mặt như ngọc sáng ngời, ánh trăng như nước tràn qua y phục diễm lệ của hắn, khiến người ta chợt nhớ đến bài thơ mà Lục Khiêm năm xưa học:
Lạc nhật tà, thu phong lãnh. Kim dạ cố nhân lai bất lai, giáo nhân lập tận ngô đồng ảnh. (Mặt trời xế tà, gió thu lạnh. Đêm nay người xưa có đến chăng, khiến người đứng mãi dưới bóng ngô đồng.)
Đáng tiếc thay người khiến người ta đứng đợi trong gió thu này tuy có một vẻ ngoài đẹp đẽ, nhưng không thể khơi dậy nửa phần rung động trong lòng nàng, chỉ có cảnh giác.
Lục Đồng thầm nghĩ.
Từ đầu đến giờ, ngoại trừ lúc nghe đến cái tên "Đoàn Tiểu Yến", ánh mắt hắn có một thoáng lạnh lẽo, còn lại không thể nhìn ra bất kỳ d.a.o động cảm xúc nào khác.
Dù bây giờ hắn đã rõ, chính nàng đã hãm hại hắn, khuôn mặt hắn vẫn bình thản như vậy.
Nàng thu hồi suy nghĩ trong lòng, lại nhìn về phía Bùi Vân Ánh: "Đại nhân còn có gì cần chỉ giáo sao?"
Bùi Vân Ánh cúi đầu nhìn Lục Đồng, chợt khẽ cười, lúm đồng tiền ở khóe môi ẩn hiện dưới ánh đèn.
"Đêm nay đã quấy rầy rồi."
"Lục đại phu,", hắn mở lời, giọng điệu ý vị thâm trường, "Chúng ta, sau này sẽ gặp lại."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-82-benh-cu-1.html.]
Bên kia Thân Phụng Ứng đang thúc giục lính phủ nhanh chóng hành động, khom lưng cúi mình cùng Bùi Vân Ánh ra ngoài, lúc đi còn liếc mắt giận dữ về phía Bạch Thủ Nghĩa đang đứng một bên.
Lúc tố cáo thì nói chắc như đinh đóng cột, khiến ông còn tưởng đêm nay thật sự có thu hoạch lớn, kết quả lại là một phen bận rộn vô ích. Mấy cái y quán này, không chịu yên phận chữa bệnh cứu người, ngày nào cũng phỉ báng vu khống lẫn nhau, đợi chuyện này qua đi, hắn nhất định phải đến Y Hành tố cáo, để bọn thầy thuốc bất tài ở Y Hành quản cho ra quản mấy y quán trên phố này!
Lúc đến thì ầm ĩ, đi lúc im ắng không một tiếng động.
Trong chốc lát, cả tiểu viện chỉ còn lại một mớ hỗn độn.
Dưới đất vẫn còn nửa cái xác lợn nằm đó, Đới Tam Lang đến giúp nhìn Lục Đồng, tốt bụng đề nghị: "Lục đại phu, ngài còn dùng được con lợn này không? Nếu không dùng được, để ta giúp ngài dọn đi, tuy trời lạnh nhưng một miếng thịt lợn to thế này, để qua đêm cũng sẽ có mùi."
Đới Tam Lang rất nhiệt tình với Lục Đồng, đối với hắn, Lục Đồng là vị Bồ Tát cứu mạng. Nếu không phải Lục Đồng làm ra "Tiêm Tiêm", làm sao hắn có được thân thể khỏe mạnh như ngày nay, huống chi còn được Tôn quả phụ để mắt đến. Làm người phải biết quý trọng người có ơn với mình.
Lục Đồng cúi đầu với hắn: "Đa tạ Đới đại ca."
Đới Tam Lang vội xua tay: "Chuyện nhỏ, không cần nói cảm ơn." Nói xong, hắn đi đến gốc cây trong sân, buộc chặt lại cái túi đựng lợn, khom người một cái, xách con lợn lên vai một cách nhẹ nhàng, còn tiện tay nhặt luôn cái đầu lợn chưa kịp thối, sải những bước dài ra khỏi y quán.
Sau khi hắn đi, Bạch Thủ Nghĩa cũng chắp tay với Đỗ Trường Khanh, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Tiểu Đỗ chưởng quầy, đã là hiểu lầm, Bạch mỗ cũng xin cáo từ trước."
Đỗ Trường Khanh không nói lời nào, chỉ nhìn hắn cười lạnh.
Bạch Thủ Nghĩa nghiến răng, dường như không cam tâm hôm nay phải ra về tay trắng. Ông ta giả vờ xấu hổ chắp tay chào rồi bỏ đi không ngoái đầu lại, mặc kệ Hạ Dung Dung đang nhìn theo, ánh mắt đầy vẻ đáng thương.
Hạ Dung Dung đứng nhìn Bạch Thủ Nghĩa bỏ mặc mình với đống hỗn độn này, đôi mắt đỏ hoe, vô thức nhìn về phía Đỗ Trường Khanh: "Biểu ca..."
Việc tối nay diễn ra như thế này thực sự ngoài dự đoán của Hạ Dung Dung. Ban đầu nàng nghĩ, dù Đỗ Trường Khanh có thể sẽ giận vì nàng và Bạch Thủ Nghĩa lén lút liên lạc, nhưng đây là chuyện sinh tử, nàng giúp biểu ca nhìn ra bộ mặt thật của Lục Đồng, cuối cùng hắn sẽ hiểu được tấm lòng tốt của nàng, dù sao cũng là vì lợi ích của y quán.
Nhưng không ngờ cuối cùng, Lục Đồng bình an vô sự, còn nàng lại trở thành trò cười, ngay cả cái "Công" định dùng để "Chuộc tội" cũng không còn, thế nên mối quan hệ giữa nàng và Bạch Thủ Nghĩa giờ đây trở nên không thể tha thứ.
"Biểu ca…"
"Không cần nói nữa.", Đỗ Trường Khanh nói: "Hôm nay đã quá muộn rồi, ngày mai ta sẽ đưa muội về."
Hạ Dung Dung sững người, nước mắt đang đọng trong khóe mắt cũng quên cả rơi.
Ý của Đỗ Trường Khanh là muốn đưa nàng đi?
Nàng quen Đỗ Trường Khanh đã nhiều năm, tính cách của người biểu ca này Hạ Dung Dung hiểu rất rõ, mềm lòng và dễ xiêu lòng, nếu không phải vậy, làm sao có thể cam tâm bị cha mẹ nàng xem như con bò sữa, bị vắt kiệt bấy nhiêu năm mà vẫn không một lời oán thán.
Nhưng hắn lại có thể đuổi nàng đi không chút do dự như vậy?
Hương Thảo thấy Hạ Dung Dung bị sự vô tình của Đỗ Trường Khanh làm cho sững sờ, vội lên tiếng: "Thiếu gia, đêm nay chỉ là hiểu lầm thôi, tiểu thư lo lắng y quán gặp chuyện nên mới hành động như vậy, ngài đừng hiểu lầm."
Nhưng hôm nay Đỗ quản sự không dễ nói chuyện như mọi khi.
Đỗ Trường Khanh đứng trên bậc thềm, nhìn hai chủ tớ họ với vẻ mặt lạnh tanh, giọng điệu có chút mỉa mai.
"Hiểu lầm? Không có hiểu lầm gì cả, người một nhà có gì mà hiểu lầm. Nếu biểu muội đã muốn đi lại với Bạch quản sự của Hạnh Lâm Đường, ở Thịnh Kinh cũng có chỗ dựa vững chắc hơn ta, người làm biểu ca như ta, cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi.
"Hơn nữa, mấy ngày nay y quán lại nhập thêm dược liệu mới, kho chứa không đủ chỗ, dọn phòng biểu muội đang ở để chứa thuốc cũng vừa hay."
"Ngày mai muội dọn ra khỏi y quán đi, chỗ của ta nhỏ hẹp, không thể chứa nổi một vị Phật lớn như em họ, em họ vẫn nên tìm nơi khác tốt hơn.
"Biểu muội, muội nói xem có đúng không?
Hạ Dung Dung ngây người.
Dù sao nàng cũng chỉ là một cô gái trẻ, từ nhỏ chưa từng nếm mùi khổ cực, chưa từng bị người ta nói năng vô tình như vậy, không nhịn được "oà" một tiếng khóc lên, không quan tâm đến những người còn lại trong sân, cúi đầu chạy vào phòng mình.
Hương Thảo lo lắng dậm chân, vội vàng đi theo.
Người trong sân càng thêm thưa thớt.
Đỗ Trường Khanh không để ý đến Hạ Dung Dung đang khóc trong phòng, nhìn về phía Lục Đồng.
"Được rồi, nói xong hết rồi, giờ nói đến nàng, Lục đại phu, nhìn nàng sợ đến tái mặt, đêm nay rốt cuộc là thế nào…"
Lục Đồng cầm đèn, xoay người vào phòng, "rầm" một tiếng đóng cửa lại, chỉ để lại một câu "hôm nay muộn rồi, ngày mai hãy nói".
Đỗ Trường Khanh còn cầm đèn lồng, ngẩn người một lúc mới phản ứng được là mình bị Lục Đồng đóng cửa vào mặt, chỉ vào cửa tức giận nói: "Ngươi xem thái độ của nàng ta kìa!"
Ngân Tranh đến hòa giải: "Đỗ quản sự, cô nương nhà chúng ta ban ngày đã mệt cả ngày, tối lại bị kinh hãi, ngài để nàng ấy nghỉ ngơi cho tốt, có gì muốn hỏi để ngày mai hãy hỏi, ngài xem đêm đã khuya rồi. Sáng mai còn phải dậy sớm dọn dẹp sân, bận rộn lắm."
Đỗ Trường Khanh bị chặn họng không nói được gì, một bên A Thành cũng khuyên hắn về trước, bèn hừ một tiếng, bực bội bỏ đi.