Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 81: Hãm hại 2

Cập nhật lúc: 2025-01-27 14:49:27
Lượt xem: 60

Đêm đó chiếc áo choàng màu trắng xoá, trên người Lục Đồng dưới ánh đèn loang lổ vết máu, chiếc áo choàng đó giờ đã trở thành tấm vải gói đầu lợn, màu m.á.u còn nhiều hơn, đậm hơn đêm đó, gần như thấm ướt cả tấm vải, không còn nhìn ra màu trắng nữa.

Không đúng, không đúng!

Hạ Dung Dung chợt giật mình.

Đới Tam Lang nói, con lợn đó là hắn g.i.ế.c đêm qua, nhưng áo choàng của Lục Đồng dính m.á.u đã là chuyện của hai hôm trước rồi!

Nàng ta đang nói dối!

Hạ Dung Dung mắt sáng rực, một tay nắm lấy tay áo Đỗ Trường Khanh, chỉ vào người trước mặt, giọng nói vì kích động mà run rẩy.

"Nàng ta đang nói dối! Ta từng thấy nàng ta mặc áo dính m.á.u từ đêm hôm trước, chứ không phải đêm qua. Đây hoàn toàn không phải cùng một chuyện! Nàng ta cố tình đánh lạc hướng các người, nàng ta thật sự đã g.i.ế.c người!"

Thân Phụng Ứng có chút nghi ngờ, nhưng Lục Đồng vẫn bình thản, nhìn về phía Hạ Dung Dung bình tĩnh lên tiếng: "Không biết Hạ tiểu thư là nằm mơ hay nhìn nhầm, cứ một mực nói ta g.i.ế.c người, giờ dưới gốc cây là thịt lợn, dưới giường là đầu lợn. Nếu cô nương có thể tìm ra chiếc áo dính m.á.u khác thì cũng được... nhưng nếu chỉ dựa vào miệng lưỡi, e rằng không thể kết tội cho ta được."

"Hay là... Hạ tiểu thư có điều gì bất mãn với ta?"

Hạ Dung Dung khựng lại.

Làm sao nàng có bằng chứng được? Tất cả bằng chứng đều đã bị Lục Đồng xóa sạch, chiếc áo dính m.á.u đó, hoặc là đã bị nàng ta thay đổi, hoặc là đã bị nàng ta làm thấm đẫm m.á.u lợn, không thể phân biệt được gì nữa.

Thấy ngay cả ánh mắt Bạch Thủ Nghĩa nhìn mình cũng càng lúc càng nghi ngờ, Hạ Dung Dung vừa tức vừa gấp, ấm ức vô cùng.

Trực giác mách bảo nàng, Lục Đồng đứng trước mặt nhất định đã g.i.ế.c người. Người nữ đại phu có vẻ lạnh lùng yếu đuối này, trong đêm khuya không người, sẽ lộ ra một vẻ lạnh lùng mà người khác khó có thể nhìn thấy được, giống như đêm đó nàng ta đã đầu độc c.h.ế.t con thỏ vô tội vậy—

Con thỏ!

Hạ Dung Dung giật mình, không quan tâm đến những người có mặt, gấp gáp hét lên: "Ta không nói dối, chính nàng ta mới là người nói dối, nàng ta hoàn toàn không phải là đại phu cứu người giúp đời gì cả. Ta đã tận mắt thấy nàng ta đầu độc c.h.ế.t một con thỏ, ta nhớ rất rõ, con thỏ nhỏ đó có một vòng lông đen quanh mắt, rất đáng yêu, rất hoạt bát, nhưng nàng lại cho nó ăn thuốc độc trong nhà bếp—"

"Thỏ ư?"

Lục Đồng nghi hoặc nhìn về phía nàng ta, rồi im lặng một lúc, chậm rãi bước đến góc sân.

Ở góc sân có đặt một cái giỏ tre lớn, bên trong chen chúc một đống thỏ lông xù, Lục Đồng nhìn một lúc, rồi đưa tay nhấc một con ra, ôm vào lòng.

"Là con này phải không?"

Hạ Dung Dung sững người.

Con thỏ có vòng mắt đen, nằm ngoan ngoãn trong lòng Lục Đồng, nhu thuận ngoan ngoãn. Một tia nắng thu lướt qua bức tường cũ, Kinh thành vạn dặm lạnh giá, thiếu nữ đứng trong ánh đèn mờ ảo, gió thu cuốn lấy vạt váy lụa trắng của nàng, mái tóc cài cành quế thơm ngát, như hồ trên núi tuyết, như trăng trên hồ lạnh, như tiên nữ trong trăng.

Nàng bình tĩnh mỉm cười lên tiếng.

"Hạ tiểu thư đang nói những lời điên khùng gì vậy, con thỏ này, không phải vẫn đang bình an vô sự đây sao?"

Hạ Dung Dung lộ vẻ kinh hoàng, không kìm được lùi lại hai bước.

Làm sao có thể?

Làm sao có thể như vậy được?

Rõ ràng nàng ta đã tận mắt thấy con thỏ đó thất khiếu chảy máu, tắt thở, làm sao có thể xuất hiện ở đây hoàn hảo không tổn hại được?

Nhưng Hạ Dung Dung lại nhìn rất rõ, đúng là con thỏ đó. Sau khi Đỗ Trường Khanh mua thỏ về, đều do nàng ta và Hương Thảo cho ăn, con thỏ có đôi mắt đen này rất đáng yêu, nàng ta rất thích, thường xuyên ôm ấp vuốt ve nó.

Chỉ là sau đêm tình cờ bắt gặp Lục Đồng đầu độc thỏ trong nhà bếp, Hạ Dung Dung trong lòng sợ hãi, nên đều giao cho Hương Thảo cho thỏ ăn.

Nàng ta nhìn về phía Hương Thảo, Hương Thảo cũng mặt mày bối rối, hiển nhiên trước đó cũng không phát hiện khi nào lại có thêm con thỏ này.

Lục Đồng đã bỏ nó vào từ khi nào?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-81-ham-hai-2.html.]

Hạ Dung Dung ngẩng mắt nhìn Lục Đồng, trong phút chốc hơi lạnh thấm vào tận xương.

Chẳng lẽ Lục Đồng mua một con thỏ giống hệt như con cũ rồi để vào sao? Nàng ta đã bắt đầu chuẩn bị từ khi nào, chẳng lẽ mọi chuyện trong hiệu thuốc đêm nay, đều nằm trong tầm kiểm soát của nàng ta sao?

Thân Phụng Ứng đã chán ngán với màn đấu đá ngầm này, lại thấy đêm nay chỉ sợ cũng không thể thẩm vấn ra điều gì có ý nghĩa để lập công, bỗng cảm thấy nhàm chán và mất mặt, kèm theo đó là cả sự oán giận đối với người tố cáo Bạch Thủ Nghĩa.

Ông ta nhịn xuống sự bất mãn với Bạch Thủ Nghĩa, bước đến trước mặt Bùi Vân Ánh, có phần ngượng ngùng lên tiếng.

"Có vẻ như đêm nay chỉ là một sự hiểu lầm, đều là lỗi của hạ quan, chưa điều tra rõ đã tùy tiện lục soát, làm phiền tiểu Bùi đại nhân đặc biệt đến y quán trao lệnh bài, hạ quan thật sự hổ thẹn."

Bùi Vân Ánh mỉm cười không mấy để tâm.

"Không sao, trong nha môn buổi tối không có việc gì, nhờ có Thân đại nhân, đêm nay ba lần bảy lượt, cũng coi như giải được sự nhàm chán. Huống chi, cũng không phải là không thu hoạch được gì. Hắn liếc nhìn người thiếu nữ đứng trong sân, nàng đã lại trốn vào bóng tối dưới mái hiên, khó có thể nhìn thấy cảm xúc.

Thân Phụng Ứng thở phào nhẹ nhõm, may mà vị Điện soái đại nhân này không nổi giận.

Ngân Tranh mỉm cười tiến lên phía trước, nói: "Cũng tại chúng ta làm việc không được chu đáo, nên mới dẫn đến một chuỗi hiểu lầm như vậy. Các đại nhân đều vì lo lắng cho sự an nguy của chúng ta nên mới làm việc thận trọng và trách nhiệm như thế, làm phiền các đại nhân phải chạy một chuyến vô ích, là lỗi của chúng ta mới đúng." Nàng nhét một túi thơm vào tay một tên lính, "Bây giờ muộn quá rồi, mấy quán trà ở phố Tây đều đã đóng cửa, các vị cầm lấy, đến thành Nam uống chút trà, coi như là tấm lòng của chúng ta."

Thân Phụng Ứng khẽ động ánh mắt, không kìm được nhìn Ngân Tranh thêm vài lần, những chuyện khác của y quán này không nói, nhưng nàng nha hoàn quả thật rất biết điều.

Y gọi thuộc hạ: "Về thôi." Đang định rời đi, bỗng bên ngoài có một người lính hối hả chạy vào.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

"Đại nhân... đại nhân…"

"Lại chuyện gì nữa?"

Ở chân núi Vọng Xuân phát hiện một *thê thỉ* nam vô danh.

"Ủa?", Thân Phụng Ứng dừng bước.

Thật là quái lạ, bình thường chẳng có chuyện gì xảy ra, cả đám quân tuần tra trong doanh trại chỉ biết ăn không ngồi rồi, vậy mà đêm nay lại náo nhiệt thế này, sao vậy, đột nhiên tỉnh ngộ, định làm việc nghiêm túc, thi thố tài năng à?

Y hỏi: "Chết khi nào? Quan khám nghiệm đã đến xem chưa?"

"Đang trên đường đến núi Vọng Xuân, các huynh đệ truyền tin về nói người đó tự dùng đá đ.â.m thủng cổ họng, trông như tự sát, nhưng mà…"

"Lắp bắp cái gì, nhưng mà sao?"

Người lính liếc nhìn Bùi Vân Ánh đứng bên cạnh, có vẻ khó xử.

Bùi Vân Ánh liếc mắt: "Sao?"

Người lính cắn răng, nói: "Nhưng mà trên *thê thỉ* vô danh đó, phát hiện một túi thơm, trên đó thêu tên của Đoàn Tiểu Yến, cấm vệ Điện Tiền Ti."

Cấm vệ Điện Tiền Ti?

Thân Phụng Ứng giật mình, sao lại dính líu đến Điện Tiền Ti nữa?

Phía sau vang lên tiếng kêu ngạc nhiên của một cô gái, "Thì ra là người của Điện Tiền Ti?"

Nụ cười trên môi Bùi Vân Ánh tắt ngấm, lạnh lùng nhìn về phía nàng ta.

Lục Đồng bước lên vài bước, vượt qua ánh đèn mờ nhạt dưới mái hiên, gương mặt xinh đẹp vô hại hiện rõ hoàn toàn.

"Thảo nào Bùi Điện soát lại vội vàng đến y quán bắt người như vậy."

Ánh trăng chiếu lên người nàng, khiến gương mặt trắng như tuyết ấy sáng lên tựa ngọc ngà. Nàng hơi ngẩng đầu nhìn hắn, giọng điệu rõ ràng mang vẻ ngạc nhiên, nhưng nụ cười nơi khóe môi lại đầy vẻ chế giễu và khiêu khích.

"Hóa ra..."

"Là vừa ăn cắp vừa la làng."

Loading...