Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 73: Phát Độc 2

Cập nhật lúc: 2025-01-27 11:13:53
Lượt xem: 59

Trong phòng thi gần đó, lão Tôn cũng đặt bút xuống, xoa xoa bàn tay run rẩy.

Ông đã già lắm rồi, chưa chắc đã trụ được đến kỳ thi sau, nhưng kỳ thi mùa thu này đã kiên trì nhiều năm, dường như đã thành chấp niệm trong lòng ông. Ông không con không cái, chưa từng cưới vợ, cha mẹ đã mất từ lâu, như thể đến cõi đời này chỉ để cầu công danh.

Những người đọc sách như ông, trên đời này nhiều vô kể.

Nhưng người thấp hèn muốn một bước lên trời, đây chính là cách trực tiếp nhất, nhìn cũng có vẻ hy vọng nhất.

Trên khuôn mặt già nua như cây khô của lão Tôn hiện lên một nụ cười mãn nguyện.

Có lẽ giấc mộng ông nằm mấy ngày trước quả thật linh nghiệm, ông cảm thấy ba bài thi năm nay, ông đều viết rất xuất sắc, có thể thực sự ứng với câu trong sách "nằm lâu ắt bay cao", ông bận rộn bao nhiêu năm như vậy, nói không chừng thật sự có thể nếm trải vị ngọt kim bảng đề danh trước khi xuống mồ.

Lão Tôn đặt bài thi đã viết xong sang một bên, lấy từ giỏ đựng đồ thi ra vài miếng lương khô.

Trước khi đổi phòng, thí sinh nhận lương khô cho hai ngày sau tại chỗ đồng khảo. Trong đó có bánh nướng, bánh ngọt các loại, mùi vị cũng tạm được, lão Tôn sợ không đủ thời gian làm bài nên chưa vội ăn. Lúc này đã viết gần xong, chỉ còn đợi quan chủ khảo đến thu bài, nên trong lòng thư thái, lúc này mới cảm thấy bụng đói cồn cào.

Ông vừa cầm một miếng bánh nướng lên cắn một miếng, đột nhiên nghe thấy gần đó vang lên một tiếng kêu thê thảm: "Độc! Có người bỏ độc! Cứu mạng—"

Tiếng kêu này đột ngột vang lên, trong khuôn viên thi tĩnh lặng như một tiếng sấm lớn, làm lão Tôn giật mình, tay không vững, bánh nướng "lộc cộc" rơi xuống đất.

Ông không kịp nhặt, đẩy cửa sổ phòng thi ra ngoài một chút, nhón chân lên cố nhìn cảnh tượng bên ngoài.

Để tránh thí sinh gian lận, mỗi phòng thi trong khuôn viên đều đã khóa, ngay cả cửa sổ bên ngoài cũng có then sắt khóa lại, chỉ có thể mở được một nửa.

Qua cửa sổ mở một nửa có thể nhìn rõ, đang là sáng sớm, trong sân rộng của khuôn viên thi, một bóng người mặc áo đỏ lăn ra, vừa hay lăn vào giữa sân lớn, người này xuất hiện đột ngột, đồng khảo và chủ khảo vẫn chưa kịp phản ứng, lão Tôn còn đang nghĩ, người này chẳng lẽ là phá cửa phòng thi chạy ra—nhưng một khi phá cửa chạy ra, thành tích kỳ thi mùa thu năm nay sẽ không được tính, chẳng phải là uổng công một năm sao?

Khoảnh khắc tiếp theo, tiếng kêu thê thảm của người đàn ông lại vang lên.

"Các đồng niên, có người bỏ độc vào lương khô, trong lương khô có độc—"

Lương khô có độc?

Như để chứng thực lời nói của hắn, thân hình đang lăn lộn dưới đất dần dần chậm lại, tứ chi không ngừng co giật, từ miệng ọe ra từng ngụm m.á.u đen, thấm trên mặt đất thành một vết đen khiến người ta rùng mình.

Lão Tôn sững người, vô thức nhìn xuống miếng bánh nướng rơi dưới đất, trong lòng chợt lướt qua một tia lạnh lẽo.

Lương khô trong trường thi đều được phát đồng loạt. Trước đây, thí sinh phải tự mang lương khô, nhưng vì các gian thi ẩm ướt, thức ăn mang theo dễ bị hỏng. Sau này, Lễ Bộ quyết định trong kỳ thi mùa thu, trường thi sẽ cung cấp lương khô cho thí sinh.

Người này nói lương khô có độc, vậy những thứ trước mắt đây…

Lão Tôn lập tức rụt tay lại, như tránh rắn rết, vội vàng hất văng làn đựng đồ.

Bánh trái trong làn "lộp cộp" rơi tứ tung xuống đất.

Tiếng huyên náo vang lên khắp các gian thi xung quanh — vào giờ này, đa phần các thí sinh đã làm bài xong, chứng kiến cảnh tượng thê thảm như vậy, không khỏi hoảng hốt kinh sợ.

Lão Tôn đặt tay lên n.g.ự.c mình, tim đập loạn xạ, hơi thở gấp gáp. Thế nhưng, trong đầu ông lại nảy ra một ý nghĩ kỳ quái không đúng lúc: tiếng kêu gào đó nghe rất quen tai, như thể đã nghe ở đâu rồi.

Vừa nghĩ, ông vừa run rẩy đẩy khung cửa sổ gian thi, lấy hết can đảm nhìn về phía người ngã xuống đất.

Áo đỏ, khăn vuông, thân hình gầy nhỏ, người đó ngã sõng soài trên mặt đất, đầu nghiêng sang một bên, khóe miệng chảy m.á.u loang ra thành một vũng dưới người.

Mắt người đó mở to, biểu cảm đau đớn đông cứng trên khuôn mặt, da thịt xanh xám như hồn ma c.h.ế.t cứng, đôi mắt vô hồn vừa vặn chạm vào ánh mắt của lão Tôn.

Lão Tôn thở hắt ra, như bị ai bóp nghẹt cổ.

Một lát sau, ông đặt tay lên ngực, gào lên thất thanh:

"Ngô… Ngô Hữu Tài!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-73-phat-doc-2.html.]

Nhân Tâm Y quán mở cửa sau giờ Tị.

Sau tiết Lập Thu, ngày ngắn đêm dài, ngoại trừ những người bán đồ ăn sáng, các tiểu thương trên phố Tây đều mở cửa muộn hơn nhiều.

Ngân Tranh đang lau chùi những hũ trà thuốc trên quầy thì người phụ việc của tiệm may đối diện chạy vội vào, vừa chạy vừa la lớn: "Xảy ra chuyện rồi, ở phủ trường thi xảy ra chuyện rồi!"

Thợ may Cát đang súc miệng, nghe vậy quay đầu hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Vừa nãy người bên nhà giam nói, nghe nói trong phủ trường thi có một thư sinh chết, người ta đồn có kẻ bỏ độc trong trường thi, bây giờ đang náo loạn cả lên!

Ngân Tranh giật mình, một hũ trà thuốc không cẩn thận rơi xuống đất.

"Trời ạ,", Tống tẩu tử từ tiệm giày lụa nghe động tĩnh bước ra, "trong trường thi toàn là học trò đi thi mà, ai lại đi đầu độc học trò chứ?"

"Cái này ta không biết",.Tiểu nhị gãi đầu, "Ngoài trường thi đang đồn ầm lên rồi, nhưng chưa đến giờ nên không cho vào, không biết tình hình thế nào."

Sắc mặt Ngân Tranh thay đổi, không còn để ý gì khác, vén rèm vào sân trong. Lúc này còn sớm, Đỗ Trường Khanh và A Thành chưa đến, chủ tớ Hạ Dung Dung còn ở trong phòng chưa ra.

Trong sân, Lục Đồng đang thu những vị thuốc phơi khô vào khay gỗ.

Ngân Tranh bước nhanh đến trước mặt Lục Đồng, run giọng nói:

"Cô nương, không hay rồi, bên ngoài đồn là có thí sinh c.h.ế.t trong trường thi!"

Lục Đồng đột nhiên khựng lại.

"Ngươi nói là thí sinh c.h.ế.t sao?", Thần sắc nàng đột ngột thay đổi, "Không hay rồi!"

Ngân Tranh thấy vậy, trong lòng càng thêm lo lắng: "Sao lại thành thí sinh gặp chuyện? Có phải Ngô Hữu Tài đầu độc nhầm người..."

"Không phải.", Lục Đồng đặt khay gỗ xuống, trong mắt thần sắc biến đổi vài lần, "Hắn tự uống độc."

Ngô Hữu Tài không g.i.ế.c quan chủ khảo, cũng sẽ không g.i.ế.c người khác, điều duy nhất hắn có thể làm là dùng thuốc độc cho chính mình.

Nàng xúi giục Ngô Hữu Tài đi g.i.ế.c quan chủ khảo, là muốn mượn oán hận trong lòng Ngô Hữu Tài. Nhưng Ngô Hữu Tài dù đến bước đường cùng, lại không muốn động đến người khác, thà tự mình uống độc.

Trong khoảnh khắc, Lục Đồng đã hiểu ý đồ của nho sinh này.

Lúc này kỳ thi cuối cùng sắp kết thúc, ngoài trường thi đã có người nhà thí sinh đợi, trong phòng thi lòng người cũng bất ổn, tin tức này có thể truyền ra từ trường thi, hiển nhiên đã gây ra không ít động tĩnh.

Đối với Ngô Hữu Tài mà nói, mục đích dường như đã đạt được. Chỉ cần gây ra động tĩnh, dẫn người đến, có lẽ sẽ có cơ hội điều tra rõ việc gian lận trong kỳ thi.

Nhưng, cái c.h.ế.t của một thí sinh vô danh và của một quan chủ khảo tất nhiên là khác nhau. Những ảnh hưởng mà nó gây ra ở kinh thành tất nhiên cũng khác nhau. Cửa trường thi không mở, sẽ không ai biết được sự thật bên trong, mà kỳ thi mùa thu chưa kết thúc, trong khoảng thời gian này, có đủ thời gian để những người kia dẹp yên sóng gió này.

Ngô Hữu Tài nghĩ quá đơn giản.

Ngân Tranh hoảng loạn: "Cô nương, bây giờ phải làm sao?"

Lục Đồng an ủi nàng: "Đừng hoảng." Lại suy nghĩ một lát: "Ngươi bây giờ lập tức đi đến nhà họ Đổng."

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

"Nhà họ Đổng?"

Lục Đồng gật đầu, ghé tai Ngân Tranh thì thầm vài câu, cuối cùng, Ngân Tranh nhìn Lục Đồng, có chút do dự: "Làm vậy được không?"

Nắng sớm chói chang, làm cho mắt Lục Đồng cũng có chút mờ.

Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía khoảng không xa xăm, lẩm bẩm.

"Ai biết được chứ, thử xem sao."

Loading...