Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 70: Phần 2

Cập nhật lúc: 2025-01-27 11:02:26
Lượt xem: 59

Bùi Vân Thục nhìn chằm chằm đệ đệ một lúc lâu, thấy vẻ mặt hắn tự nhiên, không giống như đang nói dối, mới thở phào nhẹ nhõm, lại ngồi về vị trí của mình, lẩm bẩm có chút tiếc nuối: "Thì ra là không có à..."

Bùi Vân Ánh im lặng một lúc, mở miệng: "Mấy ngày này Điện Tiền Ti hơi bận, ta phải đi công chuyện, đừng để Phương Tư Quỳnh Ảnh rời khỏi bên cạnh tỷ nửa bước, có việc gì đến Phủ Điện Soái tìm Tiêu phó sứ, hắn sẽ giúp tỷ."

Hắn đặt chén trà lên bàn bên cạnh, đứng dậy, Bùi Vân Thục hỏi: "Phải đi rồi sao?"

Bùi Vân Ánh nhìn về phía đồng hồ nước: "Không còn sớm nữa."

Bùi Vân Thục gật đầu, gọi Quỳnh Ảnh lấy ô ra, Phương Tư đỡ nàng tiễn Bùi Vân Ánh ra đến cổng viện.

Mưa không còn lớn như lúc mới đến, trời đất mờ mịt như khói.

Bùi Vân Ánh đứng ở cửa, dưới mái hiên ánh đèn mờ ảo, trong cơn mưa phùn, chàng trai trẻ đứng thẳng như ngọc, phía sau là màn đêm vô tận, như một bức tranh hồng trần treo ở cửa Ngộ Tiên Lâu.

Hắn vừa cầm ô định rời đi, chợt nhớ ra điều gì, lại quay đầu lại.

"À phải rồi, ở tiệc Quan hạ nói lung tung với tỷ là ai vậy?"

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

"Tiệc Quan hạ?", Bùi Vân Thục sững người một chút.

Tiếp đó, nàng hiểu ra, cong môi cười, nói: "Đệ nói người nói với ta là đệ có người trong lòng ấy à, thật ra ta cũng không quen thân với bà ấy lắm, khi bà ấy đến nói chuyện với ta, ta còn thấy hơi kỳ lạ."

"Là Đổng phu nhân của phủ Thái phủ tự khanh."

Mưa đêm ở Thịnh Kinh rơi xuống dinh thự của quan lại đại thần, cũng như tưới ướt nhà cửa của dân thường ở khu chợ. Trong nha môn Thẩm Hình Viện, đèn đuốc sáng trưng.

Tường Đoạn Quan Phạm Chính Liêm ngồi trước bàn trong phòng, ánh đèn rọi sáng khuôn mặt ông ta, chiếu rõ lớp mỡ thừa trên mặt như được phủ một lớp dầu bóng. Quan phục của ông ta có phần chật chội, căng chặt trên thân thể như dây thừng trói thú, dường như sắp bung ra bất cứ lúc nào.

Thường ngày giờ này ông ta đã về nhà, nhưng đêm nay vẫn còn nán lại. Trong tiếng mưa rả rích, cửa bị đẩy ra, một người đàn ông bước vào từ bên ngoài, nửa thân ướt đẫm, trông có vẻ chật vật. Đó là Lục sự Kỳ Xuyên của Thẩm Hình Viện.

Kỳ Xuyên trao cho Phạm Chính Liêm một cuốn sổ từ trong n.g.ự.c áo, cuốn sổ đã thấm nước, Phạm Chính Liêm dùng ngón út nhấc cuốn sổ lên, giũ giũ nước trên đó.

Kỳ Xuyên đứng một bên, cung kính mở lời: "Đây là danh sách thí sinh kỳ thi Mùa Thu năm nay chuẩn bị gửi đến Lễ Bộ, xin đại nhân xem qua."

Phạm Chính Liêm "ừm" một tiếng, rồi chậm rãi lật mở cuốn sổ trong tay. Đầu tháng sau là kỳ thi Mùa Thu, mỗi năm vào thời điểm này, vô số học trò xuống trường thi. Ai cũng muốn thăng tiến, nhưng chỉ tiêu lại có hạn. Tăng nhiều cháo ít, tự nhiên phải tùy cơ ứng biến.

Cái gọi là tùy cơ ứng biến, chính là xem ai bỏ ra nhiều bạc hơn, ai có mối quan hệ tốt hơn, chẳng liên quan gì đến tài học. Cuốn sổ trong tay này chính là danh sách những người "tùy cơ ứng biến" năm nay sẽ gửi đến Lễ Bộ. Cũng là những người mà vài tháng sau chắc chắn sẽ xuất hiện trên tờ giấy đỏ công bố kết quả.

Phạm Chính Liêm nhấp một ngụm trà nóng, trong đêm mưa lạnh lẽo, trà nóng xua tan đi chút hàn khí, ông ta hơi nheo mắt lại, vẻ mặt đặc biệt thoải mái.

Ông ta không coi trọng đám đọc sách. Đám mọt sách có gì ghê gớm, tự cho mình là thông minh tuyệt đỉnh, học vấn như trời, hai mắt gần như mọc lên đỉnh đầu, nào biết rằng trong cõi đời này, thứ không thiếu nhất chính là những kẻ biết đọc sách.

Mỗi năm khi danh sách được gửi đến Lễ Bộ, đến khi công bố kết quả kỳ thi Mùa Thu, người vui mừng nhất thường không phải là những kẻ giỏi đọc sách. Như bản thân ông ta năm xưa, tài học tầm thường, ở học viện cũng chẳng nổi bật gì, cuối cùng lại là người làm quan to nhất, con đường quan lộ suôn sẻ nhất.

Ngược lại, người đứng đầu được thầy yêu quý nhất trong học viện năm xưa, người thông thạo thơ họa văn chương, giờ đây lại tầm thường vô danh cam tâm phục tùng dưới quyền ông ta, giúp ông ta mài mực dâng bút, chạy vạy trong đêm mưa.

Phạm Chính Liêm liếc nhìn Kỳ Xuyên đang cung kính đứng một bên, nụ cười càng thêm thoải mái.

Ông ta tiện tay lật qua lật lại cuốn danh sách trong tay. Những người trong danh sách đã gửi bạc đến đút lót cho ông ta từ trước, quả thật, trong số bạc này, còn phải chia một phần cho Lễ Bộ Thị Lang. Năm đó ông ta đi cửa sau của Lễ Bộ Thị Lang, nhờ Kỳ Xuyên thi hộ, thuận lợi đỗ đạt. Rồi đến huyện Nguyên An làm việc vất vả mấy năm, giờ trở về Thịnh Kinh, bàn bạc với Lễ Bộ Thị Lang, tự mình tham gia vào loại chuyện làm ăn này, càng làm càng thuận tay.

Trường quan trường mà, có tiền có quan hệ, không lo không thành việc.

Phạm Chính Liêm lật đến trang cuối, ánh mắt chợt dừng lại.

Một lúc sau, ông ta nhíu mày, chỉ vào một cái tên trong danh sách hỏi Kỳ Xuyên: "Người này là ai, sao chỉ nộp có tám trăm lạng?"

Để mua chuộc quan chủ khảo, quan chấm thi Lễ Bộ ít nhất cũng phải nghìn lạng trở lên, dĩ nhiên, chuyện này, phần nhiều là có tiền cũng không mua được cơ hội, người có thể lên danh sách này, nhà ai ít nhiều cũng có chút quan hệ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-70-phan-2.html.]

Kỳ Xuyên tiến lên nhìn, thấy người được chỉ tên là "Lưu Tử Đức".

Kỳ Xuyên suy nghĩ một lúc, rồi đáp: "Thưa đại nhân, người này là con trai của Lưu Côn, chủ tiệm mì ở phố Tước Nhi. Hai năm trước, con trai cả của Lưu Côn, Lưu Tử Hiền, đã vào danh sách và đỗ kỳ thi. Năm nay, người gửi tên là con trai út của ông ta."

Phạm Chính Liêm càng nhíu mày sâu hơn: "Ta hỏi lai lịch của người này!"

Một kẻ mở tiệm mì, lại có thể chạy chọt đường đi nước bước cho cả hai đứa con, đương nhiên không phải người thường. Nhưng Phạm Chính Liêm bận rộn trăm công nghìn việc, danh sách thí sinh kỳ thi mùa thu lại dài như vậy, sao nhớ được hết, nhất thời cảm thấy mơ hồ.

Kỳ Xuyên bên cạnh nhắc khẽ: "Đại nhân, hai năm trước ở kinh thành có một vụ cướp, tên cướp trốn thoát, chính Lưu Côn đã tố cáo nơi ẩn náu của chúng, nhờ vậy mới bắt được phạm nhân.". Thấy Phạm Chính Liêm vẫn im lặng, Kỳ Xuyên lại nói: "Lúc đó ngài còn cho dán cáo thị truy bắt khắp thành."

Nghe đến đây, ánh mắt Phạm Chính Liêm sáng lên: "Thì ra là hắn!"

Ông ta ngồi vào vị trí này chưa lâu, những năm gần đây ở Thịnh Kinh cũng không có vụ án nào lớn, việc truy bắt toàn thành chỉ xảy ra vài lần. Hai năm trước… chẳng phải là vụ liên quan đến phủ Thái sư sao?

Phạm Chính Liêm vuốt hai chỏm râu bóng nhẫy dưới cằm, ánh mắt thoáng qua một tia sáng mờ ám.

Tên họ Lục kia đúng là kẻ không biết trời cao đất dày, ngu ngốc ngông cuồng đến mức khiến người ta muốn bật cười. Hắn cầm một lá thư, tự cho rằng có thể đòi lại công bằng, mà không hiểu rằng người thấp hèn thì mạng cũng thấp hèn. Trong mắt phủ Thái sư, hắn còn chẳng bằng một con chó, muốn g.i.ế.c thì giết.

Còn Lưu Côn, vốn cũng nên bị diệt khẩu cho an toàn hơn, nhưng Phạm Chính Liêm, dù học vấn chẳng ra gì, lại có chút đầu óc trên quan trường. Ông ta g.i.ế.c tên họ Lục, bán cho phủ Thái sư chút thể diện, nhờ vậy có được một chút giao tình với họ. Nhưng mối giao tình ấy quá mong manh, sau này nếu xảy ra chuyện, e rằng chẳng đổi được điều gì đáng giá.

Thế nên, Phạm Chính Liêm giữ lại Lưu Côn, coi như một quân bài dự phòng.

Thêm vào đó, Lưu Côn cũng biết điều, miệng lưỡi lại khéo, nên năm trước khi con trai lớn của hắn tham gia kỳ thi mùa thu, Phạm Chính Liêm đã cho hắn một cơ hội. Ông ta thích cảm giác nắm giữ con đường công danh của người khác trong tay mình, cũng nghĩ rằng sau này những kẻ ấy làm quan, nhớ đến ân tình của ông ta, sẽ giúp ông ta đi lại dễ dàng hơn trên quan trường.

Không ngờ năm nay Lưu Côn lại tới nữa. Phạm Chính Liêm nhìn chằm chằm vào tên Lưu Tử Đức trong danh sách, ánh mắt có chút âm trầm.

Những tên tiện dân này thực sự tham lam.

Kỳ Xuyên nhìn ra sự không vui của ông ta, hỏi: "Đại nhân, có cần xóa người này khỏi danh sách không?"

Phạm Chính Liêm không nói gì, chỉ kéo kéo râu trên cằm mình, một lúc sau, ông ta nói: "Ngươi đi báo lại với hắn một câu, bảo hắn gửi thêm tám trăm lạng bạc nữa đến."

Tám trăm lạng thêm tám trăm lạng, là một nghìn sáu trăm lạng. Kỳ Xuyên nói: "Lưu Côn e rằng không lấy đâu ra nhiều như vậy..."

"Lấy không ra thì đừng đến.", Phạm Chính Liêm liếc mắt cười lạnh hai tiếng, "Một nghìn sáu trăm lạng mua một cái công danh, đã là rất có lời rồi." Ông ta hơi nhắm mắt lại, "Nếu không phải bản quan tâm thiện, muốn ban cho hắn một cái thang để leo, cả đời hắn cũng chỉ là tên tiện dân kiếm ăn trong bùn đất."

Sắc mặt Kỳ Xuyên hơi thay đổi, Phạm Chính Liêm không phát hiện ra.

"À phải rồi,", người đàn ông lại nhớ ra điều gì đó, mở mắt ra, nhấc chén trà nóng trên bàn lên uống một ngụm, "nữ đại phu trước đây đến phủ, sao gần đây không thấy đến nữa?"

Hai tháng trước, Triệu Phi Yến mời một nữ đại phu đến khám bệnh cho mình. Phạm Chính Liêm vô tình gặp một lần, thấy nàng để mặt mộc, vẻ đẹp như đóa hoa bách hợp trong khe núi, dịu dàng yếu mềm, khiến lòng ông ta ngứa ngáy, ông ta lập tức để ý.

Nhưng nàng không đến nhiều, lại có Triệu Phi Yến ở đó, thêm nữa lúc hắn về phủ thì nàng đã đi rồi. Hắn không tìm được cơ hội thích hợp, mà cũng không dám làm lộ liễu quá để người ta nhìn thấy. Dẫu sao, hiện tại hắn đang là "Phạm Thanh Thiên" hai tay trong sạch.

Kỳ Xuyên đáp:"Nghe phu nhân nói, bệnh đã khỏi, nên không cần Lục đại phu đến nữa."

"Ồ?"

Phạm Chính Liêm nheo mắt.

Một nữ nhân xinh đẹp lại xuất thân thấp hèn, chẳng khác gì một đóa hoa dại nở rộ, ai cũng muốn hái, mà ai cũng có thể hái được. Chỉ cần mua một căn nhà, cho nàng thấy phú quý và vinh hoa, nàng sẽ ngoan ngoãn thu mình vào chiếc lồng, mỗi ngày hót vang để làm vui lòng chủ nhân.

Dù sao, tiện dân mà, sinh ra là để bị người ta sai khiến.

Phạm Chính Liêm đặt chén trà xuống, nói: "Đợi qua kỳ thi mùa thu, bảo nàng mang thuốc đến cho bổn quan."

Kỳ Xuyên cúi đầu: "Vâng."

Tiểu Bùi thầm lặng: Ăn dưa hóng chuyện mà cuối cùng chuyện lại liên quan đến mình... [đổ mồ hôi]

Loading...