ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 64: Phần 2
Cập nhật lúc: 2025-01-27 10:53:24
Lượt xem: 68
Lục Đồng liếc nhìn ông ta, một Nha hoàn khác của Triệu thị đang chỉ huy người đàn ông này mang đồ vật trong tay ra sân đặt xuống, thoáng nhìn có vẻ là gà rừng, ngỗng vịt và các sản vật địa phương khác.
Người đàn ông đi vòng qua Lục Đồng, lau mồ hôi, qua cổng sân đối với Triệu thị đang hóng mát trong hoa sảnh nói: "Phu nhân..."
"Biết rồi.", Triệu thị nghe có vẻ không kiên nhẫn lắm.
Người này liền có vẻ lúng túng, nói vài câu với Nha hoàn của Triệu thị rồi vội vàng rời đi.
Lục Đồng nhìn theo bóng lưng của ông ta, vừa đi vừa hỏi Thúy Nhi: "Ông ấy là..."
Thúy Nhi cười nói: "Đó là Kỳ đại nhân của Thẩm Hình Viện, là một thuộc hạ đắc lực của lão gia chúng ta."
Thuộc hạ đắc lực?
Lục Đồng nhớ lại chiếc áo cũ đã bạc màu trên người ông ta vừa rồi, cùng với thái độ ra lệnh của các Nha hoàn của Triệu thị đối với ông ta, nàng cố ý hỏi: "Phạm đại nhân rất coi trọng ông ấy sao?"
"Đương nhiên là coi trọng rồi.", Có lẽ vì được Lục Đồng tặng dầu dưỡng, Thúy Nhi cũng vui vẻ nói thêm vài câu: "Khi lão gia từ huyện Nguyên An về, còn đặc biệt đưa Kỳ đại nhân cùng về Thịnh Kinh." Nói đến đây, Thúy Nhi có chút ngạc nhiên, "Sao Lục đại phu lại hỏi về Kỳ đại nhân?"
Ngân Tranh đẩy Thúy Nhi một cái, khẽ cười nói: "Vị đại nhân đó dung mạo không tệ, khí thế bất phàm..."
Thúy Nhi hiểu ý, che miệng cười nói: "Thật đáng tiếc, Kỳ đại nhân đã có vợ con rồi, nhưng mà..." nàng ta liếc nhìn Lục Đồng một cái, không nói tiếp.
Lục Đồng hiểu rõ ánh mắt của nàng ta, trong mắt người Phạm phủ, một nữ y xuất thân thấp kém, dù gả làm thiếp cho một quan nhỏ cũng là tốt lắm rồi.
Đợi ra khỏi cổng Phạm phủ, sau khi Thúy Nhi đi khỏi, Lục Đồng đứng ở cổng, quay người nhìn về phía biển hiệu Phạm phủ.
Ngân Tranh hỏi: "Cô nương sao thế?"
"Ta đang nghĩ…"
Lục Đồng nói rất khẽ: "Người vừa gặp kia."
"Kỳ đại nhân ư?", Ngân Tranh sửng sốt.
Lục Đồng nói: "Ông ta có vấn đề."
Thúy Nhi nói Kỳ đại nhân là người được Phạm Chính Liêm coi trọng, nên đã đưa ông ta từ huyện Nguyên An về, nhưng nhìn y phục và địa vị của vị Kỳ đại nhân này trong Phạm phủ, không khó để nhận ra ông ta sống rất túng thiếu.
Điều này thật kỳ lạ, một cánh tay đắc lực của Phạm Chính Liêm, sao lại có thể sống khốn khổ đến thế?
Hơn nữa Thúy Nhi nói ông ta là từ huyện Nguyên An về...
Cũng có nghĩa là, vị Kỳ đại nhân này, từ khi Phạm Chính Liêm bắt đầu làm quan đã luôn ở bên cạnh ông ta, chắc chắn biết không ít bí mật của Phạm Chính Liêm.
"Ngân Tranh, ngươi nhờ Tào gia dò hỏi một chút về vị Kỳ đại nhân vừa rồi."
Nàng cần biết lai lịch của vị Kỳ đại nhân này, mới có thể hốt thuốc đúng bệnh.
"Cô nương,…", Ngân Tranh có vẻ khó xử, "tiền chúng ta kiếm được trừ ăn uống ra, đều đổ hết vào Khoái Hoạt Lâu rồi. Tin tức của Tào gia đắt, tiền chia lãi không đủ chi, muốn dò la tin tức thêm, chỉ có thể ghi nợ với Đỗ chưởng quầy thôi."
"Vậy thì ghi nợ.", Lục Đồng thu hồi ánh mắt, tự nhiên bước đi.
Ngân Tranh bất đắc dĩ, đành phải vội vàng đuổi theo, mới đi được hai bước, đột nhiên "ơ" một tiếng.
Lục Đồng dừng bước: "Sao vậy?"
Ngân Tranh chỉ về phía đối diện đường: "Hình như là Đoàn tiểu công tử bên cạnh Bùi đại nhân?"
Lục Đồng giật mình, theo ánh mắt của Ngân Tranh nhìn qua, quả nhiên thấy ở quán trà đối diện, dưới bóng râm có một người ngồi uống trà quay lưng về phía họ. Vì không thấy mặt nên không thể phân biệt có phải là Đoàn Tiểu Yến hay không.
Nàng nhíu mày: "Ngươi chắc không nhận nhầm người?"
Ngân Tranh rất tự tin: "Không thể nhầm được, ta gặp nhiều người, rất giỏi nhận mặt." Nói xong, nàng chủ động vẫy tay về phía đối diện gọi: "Đoàn tiểu công tử!"
Qua một lúc sau, người ngồi ở quán trà mới chậm rãi quay người lại, thấy hai người Lục Đồng cũng giật mình, rồi lộ vẻ vui mừng, đứng dậy bước tới nói: "Lục đại phu, Ngân Tranh cô nương."
Quả nhiên là Đoàn Tiểu Yến.
Lục Đồng đảo mắt nhìn quanh bên cạnh Đoàn Tiểu Yến, không thấy Bùi Vân Ánh, bèn hỏi: "Sao Đoàn tiểu công tử lại ở đây?"
"Đang bận công vụ, đi ngang qua đây, tiện thể ngồi xuống uống tách trà, không ngờ lại gặp được Lục đại phu." - cậu cười rất nhiệt tình, rồi hỏi lại Lục Đồng: "Còn Lục đại phu?"
"Ta đang ở đây thăm bệnh cho người ta."
Đoàn Tiểu Yến "à" một tiếng, nhìn ra xa, ngượng ngùng nói với Lục Đồng: "Cái đó... Lục đại phu, ta còn có công vụ, phải đi trước một bước. Đợi mấy ngày nữa nghỉ, ta sẽ bảo đại nhân ghé thăm y quán các người, trà thuốc lần trước thật sự rất hiệu quả."
Lục Đồng gật đầu với hắn: "Đoàn công tử đi thong thả."
Đoàn Tiểu Yến nhanh chóng rời đi, Lục Đồng nhìn theo bóng lưng hắn, một lúc lâu không nói gì.
Ngân Tranh nhắc: "Cô nương không đi sao?"
Lục Đồng thu hồi ánh mắt: "Đi thôi."
......
Đoàn Tiểu Yến trở về Điện Soái Phủ, đồng liêu cấm vệ Mộc Liên vừa từ võ trường về, nói Tiêu Trục Phong mua mận trong doanh, bảo hắn tự vào trong đó lấy mà ăn.
Đoàn Tiểu Yến khoát tay, hỏi Mộc Liên: "Đại nhân có trong đó không?"
"Không có.", Mộc Liên cắn một miếng mận xanh vỏ, chua đến nỗi nửa ngày không mở được mắt, "Người tìm đại nhân có việc à?"
Đoàn Tiểu Yến lắc đầu: "Không có việc gì."
Mộc Liên đi vào rồi, Chỉ Tử từ góc chạy ra, đầu cọ vào lòng cậu hết lần này đến lần khác, Đoàn Tiểu Yến ngồi xuống đất, nhưng tâm trí đã bay đi đâu rồi. Câuk vuốt đầu con chó, lẩm bẩm: "Thật là kỳ lạ, cách xa như vậy, thậm chí chưa thấy mặt, sao có thể nhận ra ta được?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-64-phan-2.html.]
Phía sau có người hỏi: "Cái gì mà sao nhận ra đệ được?"
Đoàn Tiểu Yến giật mình, quay đầu lại thấy Bùi Vân Ánh từ ngoài cửa đi vào.
Giữa trời hè, hắn vẫn mặc trang phục gấm đỏ của Điện Tiền Ti, cổ áo cài cẩn thận, không thấy chút nào là nóng nực, ngược lại còn thoải mái sảng khoái.
"Ca về rồi à?", Đoàn Tiểu Yến đứng dậy, đi theo hắn vào trong doanh.
Vừa vào cửa, hai người đồng thời sững người.
Trước cửa doanh trại Điện Soái Phủ chất một chục giỏ tre, trong giỏ tre đầy ắp mận xanh, một đám thân binh đang ăn đến nhăn mặt nhíu mày, trong không khí tràn ngập một mùi chua.
Bùi Vân Ánh nhíu mày: "Cái gì thế?"
Mộc Liên vội nói: "Tiêu phó sứ gửi tới. Nói trời nóng, đặc biệt mua cho anh em giải khát. Phó sứ còn đặc biệt chọn một giỏ ngon nhất để trong phòng đại nhân."
Thấy Bùi Vân Ánh im lặng, bên cạnh Hoàng Tùng cũng nói: "Phó sứ mua mận này ngon lắm, chỉ là hơi chua thôi."
Bùi Vân Ánh đưa tay ấn vào trán: "... Biết rồi." Đi được vài bước, lại quay đầu, không nhịn được nói: "Chuyển vào sân trong, đừng chất đống ở cửa."
"Vâng."
Bùi Vân Ánh vào phòng mình, vừa quay đầu lại đã thấy Đoàn Tiểu Yến vẫn còn đó, bèn hỏi: "Có chuyện gì?"
Đoàn Tiểu Yến quay người khép cửa lại, đợi Bùi Vân Ánh ngồi xuống bên bàn mới tiến đến gần: "Ca à, hôm nay Lục đại phu ở Nhân Tâm y quán lại đến phủ họ Phạm."
"Ừm."
"... Ta có chào hỏi ngài ấy."
Động tác rót trà của Bùi Vân Ánh khựng lại.
Hắn ngước mắt lên: "Lộ tẩy à?"
"Oan uổng quá!", Đoàn Tiểu Yến kêu oan, "Trời nóng thế này, ta chỉ qua quán trà đối diện uống bát trà, ai ngờ được Lục đại phu lại tình cờ ra ngoài vào lúc đó. Lúc ấy ta còn quay lưng về phía ngài ấy, cách một con phố, ngay cả huynh cũng chưa chắc nhận ra ta, ai ngờ nàng ấy lại nhận ra ta, không hiểu kiểu gì?"
Bùi Vân Ánh liếc nhìn cậu ta, cúi đầu uống trà: "Nàng ấy nói gì?"
"Chẳng nói gì cả. Ta bảo ta đi công vụ ngang qua, ngài ấy không nghi ngờ gì, ta liền đi luôn."
Bùi Vân Ánh gật đầu.
Thấy hắn không có phản ứng gì, Đoàn Tiểu Yến gan lớn hơn một chút, mở lời: "Ca, ta theo dõi nhà họ Phạm cũng nửa tháng rồi, Lục đại phu ngoài việc châm cứu cho Phạm phu nhân cũng chẳng làm gì khác. Trà thuốc của ngài ấy bán chạy, Phạm Thích Phu nhân, lại không ảnh hưởng gì đến Điện Tiền Ti của chúng ta. Có phải huynh quá lo lắng về ngài ấy không?"
Bùi Vân Ánh đậy nắp trà: "Tin tưởng nàng ta đến thế sao?"
"Cũng không hẳn là tin tưởng.". Đoàn Tiểu Yến nói một cách chân thành: "Chủ yếu là ngày nào cũng theo dõi, tiền xe ngựa, tiền trà nước, tiền ăn uống bên ngoài... tiền tháng không đủ xài, huynh cho ta mượn một ít..." Cậu vừa nói vừa sờ vào thắt lưng mình, bỗng khựng lại.
"Sao thế?"
Đoàn Tiểu Yến nhìn anh: "Ta mất túi thơm rồi."
"Bị trộm à?"
"Không phải, trong đó không có tiền."
Bùi Vân Ánh im lặng: "Vậy sao mặt mày ủ rũ thế?"
"Túi thơm đó là huynh tặng ta mà!". Đoàn Tiểu Yến kêu lên: "Lúc mới vào Điện Tiền Ti, huynh tặng ta cái túi thơm, trên đó còn có tên ta nữa."
Bùi Vân Ánh nhắc nhở: "Nghĩ xem đánh rơi ở đâu, đã tìm trong doanh trại chưa?"
"Không nhớ nổi, lúc chiều khi ta uống trà đối diện nhà họ Phạm tính tiền vẫn còn,…. à!"…, Ánh mắt cậu ta chợt động, "Không phải là rơi lúc nói chuyện với Lục đại phu chứ? Lúc đó ta đến vội vã, đi cũng gấp, có khi rơi trước cửa nhà họ Phạm."
Nghe vậy, tư thế vốn uể oải của Bùi Vân Ánh bỗng thẳng người lên đôi chút, hỏi: "Đệ nói Lục Đồng nhặt được?"
"Chỉ là có thể thôi.", Đoàn Tiểu Yến gãi đầu, "Cũng không tiện hỏi người ta."
"Sao lại không hỏi?", Bùi Vân Ánh hỏi ngược lại.
Đoàn Tiểu Yến ngạc nhiên: "Trong túi thơm đến một đồng tiền đồng cũng không có, Lục đại phu lấy nó làm gì? Hơn nữa, nếu thật sự đi hỏi, Lục đại phu còn tưởng đệ nghi ngờ ngài ấy ăn trộm, người khác nghe được sẽ nghi ngờ phẩm hạnh của Lục đại phu, thế không hay ho gì."
Bùi Vân Ánh: "Khổ công đệ nghĩ cho nàng ta thật chu đáo."
Chưa đợi Đoàn Tiểu Yến nói gì, hắn lại tiếp tục: "Mấy ngày nữa ta sẽ đi cùng đệ đến Nhân Tâm y quán một chuyến."
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Đoàn Tiểu Yến kinh ngạc nhìn hắn: "Huynh thật sự muốn hỏi Lục đại phu sao? Tại sao?"
"Bởi vì trên túi thơm có tên đệ."
"Tên ư?"
"Người khác nhặt được thì thôi, nhưng bị Lục Đồng nhặt được, ta sợ đệ bị bán đi còn giúp người ta đếm tiền."
Đoàn Tiểu Yến không hiểu: "Một cái túi thơm thì bán được gì của ta?"
Cái đó thì nhiều lắm, Bùi Vân Ánh cười cười: "Ví dụ như..."
"Tống tiền."
"Tống tiền?", Đoàn Tiểu Yến kinh ngạc, "Lấy túi thơm tống tiền đệ cái gì? Đệ đâu phải con gái, không lẽ lấy cái này làm vật định tình ép ta cưới nàng ấy?". Cậu ta nói nói, tự mình cũng giật mình, suy nghĩ một lúc, lẩm bẩm: "Nói vậy cũng không phải không có khả năng, hôm nay chỉ một cái bóng lưng mà ngài ấy đã nhận ra ta, có thể thấy ta để lại ấn tượng rất sâu trong lòng Lục đại phu... Nhưng ta hiện giờ còn chưa đến tuổi trưởng thành, chuyện hôn nhân đại sự vẫn chưa thể tự quyết định..."
Cậu ta tự lẩm bẩm, bất ngờ bị đập một xấp sổ sách dày cộp lên đầu, Bùi Vân Ánh đứng dậy đi qua người cậu ta, nói: "Được lắm, nếu thật sự có ngày đó, ta cũng coi như là nửa trưởng bối của đệ, nhất định sẽ tặng đệ một món quà hậu hĩnh."
"Chúc hai vị tài tử giai nhân, trời sinh một cặp."