ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 62: Phần 1
Cập nhật lúc: 2025-01-27 10:53:15
Lượt xem: 59
Trong phòng khách, Triệu thị nhìn thấy tình hình, đỡ Phạm Chính Liêm vừa quay đầu lại vừa cười nói: "Đây là đại phu toạ quán của y quán, Lục đại phu."
Phạm Chính Liêm gật đầu, ánh mắt dừng lại trên gương mặt Lục Đồng một lúc.
Một nữ y sĩ trẻ lại xinh đẹp, khó mà không thu hút sự chú ý.
Triệu thị thấy vậy, đưa tay lên ấn nhẹ vào trán, tỏ vẻ yếu ớt: "Tướng công, ta thân gần đây thân thể không được khỏe, nên mới mời Lục đại phu đến xem bệnh."
"Thân thể không khỏe sao?", Phạm Chính Liêm quả nhiên bị thu hút sự chú ý, quay đầu lo lắng hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái không?"
"Có lẽ là do trời nóng…"
Triệu thị cùng Phạm Chính Liêm đi vào trong phòng, vừa đi vừa ngoái đầu ra hiệu với Lục Đồng.
Lục Đồng hiểu ý, thu dọn hộp thuốc rồi cùng nha hoàn lui ra khỏi phòng khách.
Nha hoàn của Triệu thị đưa hai người ra đến cổng Phạm phủ gia, hẹn thời gian Lục Đồng lần sau đến thăm khám, rồi mới rời đi.
Nhìn cánh cổng lớn của Phạm phủ gia đóng lại, Ngân Tranh có vẻ bất mãn, thấp giọng phàn nàn: "Người Phạm phủ này thật keo kiệt, còn nói là quan triều đình, lấy trà thuốc rồi, một đồng cũng không đưa, tiền khám bệnh cũng không có, ngay cả chén trà cũng không mời."
"Chắc không phải sau này cô nương giúp Phạm phu nhân châm cứu, nàng ta vẫn một xu không bỏ ra, muốn được lợi không công chứ?"
Đỗ Trường Khánh tuy keo kiệt nhưng chưa bao giờ thiếu tiền lương của Lục Đồng.
Lục Đồng quay người: "Không sao, vốn ta cũng không phải đến vì tiền khám bệnh."
Hôm nay nàng đến Phạm phủ gia, kết giao với phu nhân Triệu thị của Phạm Chính Liêm, đã đạt được mục đích. Hơn nữa, nàng còn được tận mắt gặp Phạm Chính Liêm.
Vị Phạm đại nhân này, y phục rất chỉnh chu, nhìn phủ đệ xa hoa, người hầu ngạo mạn, những nghi vấn trong lòng Lục Đồng cũng đã được giải đáp phần nào.
Lục Đồng xách hộp thuốc bước đi, Ngân Tranh kéo nàng lại: "Cô nương, đường về y quán ở bên kia."
Lục Đồng nhìn về phía xa: "Trời còn sớm, chúng ta đi một nơi khác."
Đi đâu?
Lục Đồng nói: "Đi xem người thân ở kinh thành của ta."
Tin tức từ phía bên Tào gia, về quan gia thì ít, họ sợ sẽ gây rắc rối. Nhưng những người dân thường không có chỗ dựa, họ có thể bị lật tung cả nhà lên để điều tra.
Ngân Tranh đưa tiền càng nhiều, tin tức nhận được càng chi tiết.
Tin tức từ Khoái Hoạt Lâu cho biết, khi xưa Lục Khiêm bị quan phủ truy nã ở Thịnh Kinh, quan phủ tìm khắp nơi không có kết quả, cuối cùng nhờ một người tố cáo nơi ẩn náu của Lục Khiêm mới bị quan phủ truy ra tung tích.
Và người tố cáo Lục Khiêm đó tên là Lưu Côn.
Lưu Côn...
Ánh mắt Lục Đồng chớp chớp.
Nói ra, nàng còn phải gọi ông ta một tiếng "biểu thúc".
"Đi thôi.", Lục Đồng nói với Ngân Tranh.
Hai người rời khỏi trước cổng Phạm phủ gia, đi về hướng khác, nhưng không để ý rằng ở phía đối diện Phạm phủ, có người dừng bước, nhìn bóng lưng hai người họ rời đi với vẻ trầm tư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-62-phan-1.html.]
"Đại nhân, có điều gì không ổn sao?", Bên cạnh có người hỏi.
Nam tử hoàn hồn, lại nhìn bóng lưng phía trước một lần nữa, trầm giọng nói: "Không có gì."
......
Tiệm mì Lưu ký nằm ở một gian hàng trên đường Tước Nhi, ngay trước Thái Miếu ở Thịnh Kinh.
Trước tiệm mì là một nồi sắt lớn, hơi nóng bốc lên từ nồi sắt, cùng với mùi thơm nức mũi. Trước cửa có một đầu bếp đang thả mì vào nồi, không xa chỗ đầu bếp, bên cạnh tủ gỗ, một phụ nữ phốp pháp đứng dựa vào tủ, thấy hai người Lục Đồng và Ngân Tranh, người phụ nữ nở nụ cười, nhiệt tình chào đón: "Hai vị cô nương muốn ăn mì sao? Bên trong còn chỗ trống!"
Ngân Tranh đáp lời, cùng Lục Đồng vào trong tiệm ngồi xuống. Vừa ngồi xuống, Ngân Tranh nhìn xung quanh, không nhịn được thấp giọng nói với Lục Đồng: "Cô nương, tiệm mì này to thật."
Lục Đồng để ánh mắt dừng trên chén trà trước mặt, nói: "Ừ, rất to."
Ở chợ náo nhiệt thế này, vị trí đắc địa nhất, tiền thuê chắc chắn không rẻ, dù tiệm mì có lãi đến đâu, muốn gánh vác được một tiệm mì như thế này, cũng không phải chuyện dễ dàng.
Huống chi bàn ghế trang trí trong tiệm mì, nhìn qua đều rất chọn lọc.
Người phục vụ tiệm mì đến lau bàn chỉ vào tường: "Hai vị muốn ăn gì?"
Lục Đồng nhìn kỹ thực đơn hồi lâu, mới nói: "Một tô mì lươn xào."
Ngân Tranh cũng lên tiếng: "Một tô mì gà sợi."
"Được rồi!", Người phục vụ quàng khăn lại đi đón khách mới vào cửa, Lục Đồng ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn về phía trước.
Từ hướng này nhìn qua, nàng đối diện với cửa tiệm mì, người phụ nữ đang cười nói kia quay lưng về phía Lục Đồng, đang nói chuyện với khách quen bên cạnh. Người phụ nữ mặc một chiếc váy gấm thêu hoa màu xanh ngọc, vải vóc mới tinh, cổ tay đeo một chiếc vòng vàng ròng nặng trĩu, càng làm cho cả người toát lên vẻ rạng rỡ.
Ngân Tranh theo ánh mắt nàng nhìn qua, khẽ hỏi Lục Đồng: "Cô nương quen người này sao?"
Lục Đồng: "Biểu thẩm của ta."
Ngân Tranh có chút ngạc nhiên, đang định mở miệng, người phục vụ đã mang hai tô mì lên. Mùi thơm của tô mì làm Ngân Tranh phân tâm, vô thức nói một câu: "Thơm quá."
Mì lươn xào được đựng trong tô men xanh sẫm, tô mì to và sâu, sợi mì mảnh và dai, lươn xắt sợi phủ đầy tô, một muỗng dầu đỏ au nóng hổi rưới lên, mùi thơm xông vào mũi.
Lục Đồng cầm đũa lên, không nói gì.
Mì ngon nhất của Vương Xuân Chi chính là mì lươn xào.
Thời gian đã trôi qua quá lâu, Lục Đồng gần như không còn nhớ nổi dung mạo giọng nói của vị biểu thẩm này nữa, chỉ nhớ mì lươn xào bà làm rất thơm.
Lúc đó nhà họ Lục nghèo khó, Lục Khiêm thường dẫn Lục Nhu Lục Đồng ra bờ ruộng bắt lươn. Lươn bắt được bỏ vào giỏ mang về nhà, Vương Xuân Chi ở nhà bên cạnh sẽ xào lươn chín, mỗi người một tô mì lươn xào lớn. Đó là một trong số ít những kỷ niệm về món ngon mà Lục Đồng còn nhớ.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Nàng gọi Vương Xuân Chi một tiếng biểu thẩm, gọi Lưu Côn một tiếng biểu thúc. Tính cách của cha và Lưu Côn hoàn toàn khác nhau. Cha cổ hủ nghiêm khắc, Lưu Côn lại hiền hòa dễ gần, sẽ nâng nàng lên cao đặt trên vai mình, cũng sẽ lén cho nàng kẹo ăn khi cha phạt nàng úp mặt vào tường suy nghĩ.
Vương Xuân Chi và Lưu Côn ở huyện Thường Vũ nhiều năm, cho đến năm Lục Đồng bảy tuổi, Lưu Côn mượn cha năm mươi lạng bạc, dẫn cả nhà vợ con lên thượng kinh làm ăn, từ đó không còn tin tức.
Về sau huyện Thường Vũ có dịch bệnh, Lục Đồng theo Vân Nương lên núi, thoáng cái bảy năm trôi qua, Lục Đồng tự mình cũng gần như không nhớ rõ mình từng có một nhà thân thích như vậy, ai ngờ lại từ miệng người của Tào gia nghe lại cái tên quen thuộc này.
Vì vậy nàng mới muốn đến xem, vị "thân thích xa" đã từng báo tin cho quan phủ này, cũng là người đã từng nấu mì lươn xào cho nàng trong những buổi chiều hè.
Vương Xuân Chi không nhận ra Lục Đồng, đương nhiên, dù sao Lục Đồng đã thay đổi rất nhiều so với trước kia.
Còn về Vương Xuân Chi...