ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 61: Phần 1
Cập nhật lúc: 2025-01-27 10:53:12
Lượt xem: 52
Thời gian trôi nhanh như nước, thoáng chốc đã qua mười ngày.
Trên cầu Lạc Nguyệt, những cô gái trẻ mặc áo đơn bắt đầu bán hoa lài sớm tối. Hương hoa lài thanh nhã thơm ngát, theo y tịch ghi chép, dùng hoa lài chưng lấy tinh dầu, làm phấn mỹ phẩm và dầu bôi tóc, vừa có thể dưỡng ẩm mái tóc, vừa có thể làm thơm da thịt.
Trong phòng ngủ tại phủ của Phạm đại nhân - Tường đoạn quan ở Thẩm Hình Viện kinh thành, Phạm phu nhân, Triệu thị đang ngồi trước gương, để cho nha hoàn đứng phía sau nhẹ nhàng thoa dầu hoa lài mới mua lên những ngọn tóc.
Dầu thoa xuống tóc, mái tóc đen vốn bồng bềnh lập tức trở nên mượt mà, càng thêm óng ả như lụa. Triệu thị nhìn người trong gương, một mỹ phụ mặt như hoa đào, mày tựa lá liễu, vẻ đẹp mặn mà quyến rũ.
Nhưng nàng lại khẽ nhíu mày, xoay trái xoay phải quan sát kỹ khuôn mặt mình, rồi lại đưa tay sờ vào eo, hỏi nha hoàn đứng sau: "Thuý nhi, dạo này ta có béo lên không?"
Nha hoàn cười đáp: "Phu nhân vẫn xinh đẹp thanh tao như thường ạ."
Triệu thị lắc đầu: "Không, gần đây ta chắc chắn đã đẫy đà hơn."
Những ngày này Phạm Chính Liêm sớm đi tối về, khi Triệu thị hầu hạ phu quân ăn uống sinh hoạt, thường thấy y có vẻ không tập trung. Triệu thị vốn lo lắng rằng theo đà thăng tiến trong quan trường, tâm tư Phạm Chính Liêm dần dần bay bổng nơi khác. Giờ thấy y khác thường, Triệu thị tự nhiên sinh nghi.
Chỉ là người của nàng lén lút dò xét cũng chẳng tìm ra manh mối gì về chuyện có tiểu thiếp bên ngoài, nghĩ đi nghĩ lại, Triệu thị chỉ có thể nghi ngờ là Phạm Chính Liêm đã chán ngán mình.
Nàng nhìn ra ánh nắng ngoài cửa sổ, bực bội thở dài.
Thời tiết càng ngày càng nóng, y phục của phụ nữ cũng càng ngày càng mỏng manh, nàng đã đổi sang áo lụa thêu kim tuyến, trên áo lụa có ánh sáng lấp lánh, khi bước đi như gợn sóng dưới ánh mặt trời, quyến rũ người nhìn.
Chỉ là quyến rũ thì quyến rũ, nhưng lớp lụa mỏng này, nếu không phải người có thân hình mảnh mai, mặc vào sẽ khó tránh khỏi trông cồng kềnh.
Triệu thị là một mỹ nhân có phần tròn trịa, khi trời lạnh còn có thể dùng vải áo che đậy, đến khi trời nóng mặc đồ mỏng, lại thường không hài lòng với vóc dáng của mình.
Đúng vậy, Triệu thị đặc biệt nhạy cảm với vóc dáng của mình.
Có lẽ là vì thuở nhỏ cha mẹ đặt tên khuê của nàng là "Phi Yến", nghe đã thấy nhẹ nhàng uyển chuyển, huống chi vị mỹ nhân họ Triệu cùng tên đã nổi danh là yêu nữ họa quốc với điệu múa trong lòng bàn tay mảnh mai, từ nhỏ đến lớn, cái tên này như một lời nguyền đẹp đẽ, luôn trói buộc trong lòng nàng.
Triệu thị rất xinh đẹp, nhưng không biết có phải ông trời khắc nghiệt hay không, theo năm tháng trôi qua, nàng dần trở nên đẫy đà phốp pháp. Điều này vốn không làm tổn hại đến danh tiếng mỹ nhân của nàng, nhưng khi đối chiếu với khuê danh của mình, luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Triệu thị cũng tự thấy bực bội, nàng muốn "người cũng như tên", muốn có "eo thon như cung nữ nước Sở", nhưng tiếc thay thân thể và nhan sắc đều do cha mẹ ban cho. Dù nàng ăn ít đến đâu, dùng bao nhiêu thuốc, tứ chi của nàng vẫn không thể mảnh mai như những tiểu thư trong tranh, giống như hoa mẫu đơn vĩnh viễn không thể biến thành hoa bách hợp.
Mà phu quân nàng, Phạm Chính Liêm, đã ngắm đủ hoa mẫu đơn, giờ trông có vẻ đang hứng thú với hoa bách hợp.
Triệu thị lạnh lùng nghĩ, thế đạo này, rốt cuộc vẫn đòi hỏi nhiều hơn ở người phụ nữ.
Nàng đang nghĩ vẩn vơ, chợt nhớ ra một chuyện cũ, gọi nha hoàn bên cạnh: "Phải rồi, trước đây sai người đến Nhân Tâm y quán mua 'Tiêm Tiêm', sao vẫn chưa mua được?"
Lần trước Đổng phu nhân ở phủ Thái Phủ Tự Khanh đến phủ ngồi chơi, trong lúc trò chuyện có nhắc đến trong kinh thành xuất hiện một loại trà thuốc, công hiệu cực tốt, ngay cả gã bán thịt uống vào cũng có thể biến thành Phan An.
Chuyện này thực sự hoang đường, nhưng Đổng phu nhân nói chắc như đinh đóng cột, không giống như nói dối, thêm vào đó Triệu thị dạo này cũng rảnh rỗi, bèn sai người đến cửa miếu phía đông thành dò hỏi, một hỏi, quả nhiên thấy có một chàng trai khôi ngô đang bán thịt.
Câu chuyện về gã bán thịt Phan An kia thật sự có thật.
Triệu thị liền động lòng vô cùng, lập tức sai người đi mua về.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Nha hoàn đáp: "Người mua sắm trong phủ nói, đại phu trong y quán luôn nói hết hàng, người đi mua trước sau trong mười ngày này đã đến hỏi bốn năm lần, đều trở về tay không."
Triệu thị dừng động tác: "Đã đến hỏi bốn năm lần rồi?"
Nha hoàn gật đầu.
"y quán này thật là ngạo mạn.", Triệu thị trong lòng có chút không vui, "Đã đến một lần, thì nên biết phủ ta có cần, đổi lại người biết điều sớm đã mang đồ đến tận nơi. Họ thì hay thật, một y quán nhỏ nhoi, còn bắt người của phủ ta ba lần bốn lượt đến xin, thật không biết điều."
Dừng một chút, Triệu thị lại hỏi: "y quán này có ai chống lưng không?"
Nha hoàn lắc đầu: "Nô tỳ đã dò hỏi, chủ y quán là một thương nhân bình thường, đại phu trong tiệm là một cô nương cô độc từ nơi khác đến kinh thành. Cả y quán tổng cộng chỉ có bốn người, hai người còn lại là phụ việc."
Triệu thị mỉa mai: "Quả nhiên, chỉ có người nhà quê mới không biết phép tắc như vậy."
Ngày hè dài, làm nàng càng thêm bực bội, bèn thu lại nụ cười, lạnh lùng nói: "Ngươi lại tìm người đến y quán một chuyến, mang thiếp của ta, nói rằng bản phu nhân cần thuốc, cho họ ba ngày phải mang đến."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-61-phan-1.html.]
"Vâng."
[...]
Khi thiếp của phủ họ Phạm đưa đến, đã là giờ Mùi.
Đã qua Hạ chí, ngày càng dài hơn, trên phố Tây những người bán chiếu tre làm ăn phát đạt, đường phố sóng nhiệt cuồn cuộn, giờ ngọ không ai dám ra ngoài, mọi người đều co mình trong nhà niệm "tâm tĩnh tự nhiên mát".
Đỗ Trường Khanh từ tiệm trái cây ở Quan Hạng mua đào tươi về, được Ngân Tranh ngâm qua nước giếng, lấy ra lạnh buốt. Dùng d.a.o cắt làm hai, như má hồng của thiếu nữ tươi mơn mởn, cắn một miếng, vừa giòn vừa ngọt, nước chảy đầy miệng, trong ngày nóng nực thật là sảng khoái.
"Thế nào, Lục đại phu?", Đỗ Trường Khanh phe phẩy quạt tre, đắc ý nhìn nàng: "Đào ở kinh thành chúng ta, ngon hơn chỗ nàng chứ?"
"Còn phải so sánh cả chuyện này sao?", Ngân Tranh không nhịn được trợn mắt.
Lục Đồng lại cười.
Trên đỉnh Lạc Mai Phong cũng có cây đào, nhưng đào rừng trên núi vừa chua vừa chát, quả còn nhỏ, thưa thớt kết được vài quả, rất khó ăn.
Vân Nương chẳng bao giờ hái những quả đào đó, để mặc chúng trên cành, đến mùa hè, thỉnh thoảng có chim chóc đến mổ ăn, nhưng cũng chẳng có bao nhiêu. Nếu đổi thành những quả đào ngọt như thế này, đỉnh Lạc Mai Phong có lẽ sẽ náo nhiệt hơn một chút.
A Thành từ bên ngoài đi vào, đưa một phong thiếp đến tay Lục Đồng: "Lục cô nương, người nhà họ Phạm lại mang thiếp đến, mời ngài trong ba ngày phải giao 'Tiêm Tiêm' đến."
Mấy ngày nay người phủ họ Phạm đều đến mua trà thuốc, đúng lúc những ngày này Tiêm Tiêm hết hàng, trà thuốc mới Lục Đồng vẫn chưa làm xong. Vì thế nhà họ Phạm cách vài ngày lại đến thúc giục một lần, thúc đến mức người ta phát hoảng.
Đỗ Trường Khanh "phì" một tiếng nhổ hạt đào trong miệng, liếc mắt nhìn Lục Đồng, rất có vẻ nghi ngờ: "Lục đại phu, mấy ngày nay cô làm trà thuốc sao chậm thế? Có phải thiếu bạc mua nguyên liệu không?"
Lục Đồng đưa tay nhận thiếp, cất thiếp đi: "Trà thuốc đã làm xong rồi."
Điều này thực sự khiến người ta không ngờ tới, Đỗ Trường Khanh cũng sững người một lúc, một lát sau, hắn nói: "Vậy còn đợi gì nữa? A Thành, gọi họ đến lấy ngay!"
Lục Đồng ngắt lời: "Khoan đã."
"Lại sao nữa?"
"Xem ra Phạm phu nhân rất giận, chỉ gửi trà thuốc, e rằng khó mà dập tắt được cơn giận của đối phương."
Đỗ Trường Khanh cầm hạt đào, lộ vẻ ngạc nhiên: "Vậy phải làm sao? Cô còn định phục tùng thỉnh tội, đến tận nơi bái phỏng?"
"Ý kiến hay đấy."
Đỗ Trường Khanh: "..."
Lục Đồng đứng dậy: "Dù sao cũng phải thể hiện lòng thành của chúng ta."
[...]
Người của Triệu thị gửi thiếp chưa đầy một canh giờ, thiếp hồi âm của Nhân Tâm y quán đã lập tức được trình lên.
Nha hoàn Thuý Nhi đứng trước mặt Triệu thị, khẽ nói: "... Đại phu của y quán đang đợi ngoài cửa phủ, ngoài việc đưa thuốc còn muốn đích thân gặp phu nhân một mặt, có lẽ là biết đã đắc tội nên muốn tạ lỗi trực tiếp."
Triệu thị bưng chén trà trong tay, trong lòng càng thêm khinh thường: "Giờ mới biết sợ."
"Phu nhân có muốn gặp nàng ta không?"
Triệu thị nhíu mày, suy nghĩ một lúc, mới nói: "Để nàng ta đợi ngoài cửa phủ một khắc đã, rồi mới cho vào gặp ta."
Lục Đồng và Ngân Tranh đứng ở cửa phủ họ Phạm đợi khoảng một nén hương, mới có một nha hoàn chậm rãi đến, dẫn hai người họ vào phủ.
Màn lập uy này đã đủ rõ ràng, Lục Đồng cũng không nói nhiều, chỉ cùng Ngân Tranh đi theo nha hoàn vào trong phủ, trong lúc đi, lặng lẽ quan sát xung quanh.
Phủ họ Phạm rất lớn.
Ban đầu tưởng phủ đệ nhà họ Kha đã đủ rộng rãi, nhưng phủ đệ của họ Phạm còn xa hoa hơn nhà họ Kha nhiều. Suối đá rừng cây, lầu các đình tạ, đâu đâu cũng thấy tinh xảo tỉ mỉ.
Ánh mắt Lục Đồng dừng lại ở một chậu cảnh hồng bảo thạch trong vườn hoa, rồi cúi đầu xuống, vẻ mặt đầy thâm ý.