Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 58: Phần 2

Cập nhật lúc: 2025-01-26 14:20:07
Lượt xem: 80

Ngân Tranh trước đây đã gặp Bùi Vân Ánh vài lần, biết Bùi Vân Ánh tâm tư sâu sắc, lại theo lời dặn của Lục Đồng, cố ý tránh trò chuyện với Bùi Vân Ánh, để tránh bị người này dò hỏi.

Nhưng A Thành thì khác, A Thành lần đầu gặp Bùi Vân Ánh, không biết thân phận của Bùi Vân Ánh, cũng không biết Bùi Vân Ánh nguy hiểm thế nào.

Lục Đồng không quay người nhìn vẻ mặt của Bùi Vân Ánh, chỉ bình tĩnh đáp: "Ngồi quán hành y, trâm cài nhiều bất tiện, nếu có ngày lễ lớn, tự nhiên sẽ đeo."

"Chỉ là đại nhân chưa thấy mà thôi."

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Bùi Vân Ánh gật đầu: "Cũng phải."

Hắn ngả người về phía sau một chút, đột nhiên nói: "Nói đến thật trùng hợp, một trong những cây trâm hoa mà Lục đại phu chuộc lại ở tiệm cầm đồ Lộc Nguyên, xuất xứ từ nhà họ Kha ở nam thành."

"Nhà họ Kha?" - Lục Đồng quay người lại, vẻ mặt nghi hoặc.

Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Lục Đồng: "Mồng một tháng tư, Vạn Ân Tự, vị khách hương c.h.ế.t trong Vô Hoài Viên nơi Lục đại phu ở trọ, chính là đại lão gia của nhà gốm sứ họ Kha ở kinh thành."

A Thành chớp chớp mắt, không hiểu tại sao Bùi Vân Ánh đột nhiên lại nói với Lục Đồng về chuyện này.

Lục Đồng nói: "Vậy sao?"

Nàng cúi mắt xuống: "Vậy thì thật không may mắn."

Đoàn Tiểu Yến hỏi: "Lục đại phu không nhớ người c.h.ế.t đó sao?"

Lục Đồng hơi mở to mắt, giọng điệu có chút kỳ lạ: "Ta chưa từng gặp người này, làm sao có chuyện nhớ? Huống chi điện soái không phải đã nói, ta hay quên việc, hàng ngày bận rộn chế tạo và bán thuốc mới, những chuyện không quan trọng, sớm đã quăng ra sau đầu."

Đoàn Tiểu Yến nghẹn lời, theo bản năng liếc nhìn Bùi Vân Ánh một cái.

Ý của Lục Đồng là, chẳng phải Bùi Vân Ánh cũng là "Chuyện không quan trọng", nên mới quên sạch mọi chuyện ở tiệm cầm đồ Lộc Nguyên sao?

Điện tiền ti hữu quân chỉ huy sứ, thế tử công Chiêu Ninh xuất thân danh giá, chẳng ngờ có một ngày lại bị người ta chê bai thẳng mặt đến thế.

Thật là phong thủy luân chuyển.

Đang nghĩ ngợi, tấm rèm dạ được vén lên, Ngân Tranh bưng hai chén trà đi lên, đặt chén trà trước mặt hai người: "Bùi đại nhân, Đoàn công tử mời dùng trà."

Chén trà là bát sứ trắng nhỏ, cầm vào tay mịn màng, nhưng lá trà trông có vẻ thô ráp, mùi hương mang theo vị đắng, nước trà cũng đục ngầu, ngửi không giống trà, mà giống thuốc hơn.

Đoàn Tiểu Yến sợ đắng, trừng mắt nhìn chén trà trước mặt mãi không dám uống, Bùi Vân Ánh bên cạnh đã cầm chén trà lên nhấp một ngụm.

Vị trà nhạt hơn vị thuốc, đắng đến khó chịu, hắn hơi nhíu mày, đặt chén trà xuống đứng dậy, ánh mắt rơi vào y quán chật hẹp và tù túng này.

Nhân Tâm y quán nhỏ hẹp, nhưng vì hướng bắc, trước cửa lại có một cây lý lớn, cành lá sum suê gần như bao phủ cả y quán, vì vậy dù là mùa hè, trong tiệm cũng không hề nóng nực.

Vị đông gia trẻ tuổi kia có lẽ cũng là người biết hưởng thụ, bàn trà ghế thiền, giường tre bình hoa. Tủ thuốc đều được lau chùi sạch sẽ, đối diện tường treo một bức tranh thủy mặc.

Dưới bức tranh treo, trên bàn đặt một quyển 《Lương Triều Luật》 lộn xộn, lật đến một nửa, bị gió thổi làm trang sách xào xạc kêu vang.

Tiệm này không lớn, nhưng được sắp xếp vô cùng thanh nhã tinh tế, đương dương treo ngải cứu và túi thơm vẫn chưa gỡ xuống, khắp nơi tỏa ra mùi thuốc nhạt nhàng, không có ruồi muỗi, lại mát mẻ dễ chịu.

Một làn gió thổi từ sâu trong hiệu thuốc, làm tấm rèm nỉ khẽ lay động, tiếng ve kêu vọng từ trong sân.

Chàng thanh niên bước tới, vừa định đưa tay vén tấm rèm lên.

Có người đã chặn trước mặt chàng.

Chàng cụp mắt xuống, nhìn người thiếu nữ trước mặt: "Ý của Lục đại phu là sao?"

Lục Đồng đứng trước tấm rèm, vẻ mặt có phần không vui: "Bùi đại nhân, chẳng ai từng nói với ngài rằng không nên tùy tiện xông vào khuê phòng của nữ tử sao?"

"Khuê phòng?", Bùi Vân Ánh ngạc nhiên.

Ngân Tranh đứng bên cạnh thấy vậy, vội vàng giải thích: "Bùi đại nhân, cô nương nhà ta vẫn thường ở trong tiểu viện này, quả thật là khuê phòng của ngài ấy..."

Hắn tỏ vẻ bất ngờ, dường như không ngờ Lục Đồng lại ở đây, một lúc sau mới lên tiếng: "Sao Lục đại phu lại ở trong hiệu thuốc?"

Thông thường, các đại phu khai hiệu đều ở nhà riêng, huống chi Lục Đồng còn là một thiếu nữ trẻ tuổi.

Lục Đồng mỉm cười: "Thịnh Kinh không giống nơi khác, gạo châu củi quế. Người bình thường như ta, ở trong hiệu thuốc vừa hay tiết kiệm được tiền sinh hoạt."

"Điện soái là con nhà quan tước, không hiểu cũng là lẽ thường."

Lời nói của nàng không có gì sai trái, nhưng khi nhắc đến "Con nhà quan tước", trong mắt nàng lóe lên một tia căm ghét khó giấu.

Bùi Vân Ánh tỏ vẻ suy tư.

Một lúc sau, hắn mới nói: "Hiệu thuốc này nằm ở phố Tây, phía trước là tửu lâu, Thịnh Kinh không có giới nghiêm, phố Tây mỗi đêm đều có tuần thành canh gác. Lục đại phu có con mắt tinh đời, nơi này tuy đơn sơ, nhưng an toàn hơn ở chỗ khác."

Ngân Tranh giật thót tim. Lời Bùi Vân Ánh vừa nói, giống hệt như những gì Lục Đồng đã nói khi mới chuyển đến Nhân Tâm y quán.

Hắn lại liếc nhìn tấm rèm nỉ một cái, rồi mới thu hồi ánh mắt: "Thì ra là khuê phòng, Lục đại phu vừa rồi căng thẳng như vậy, ta còn tưởng bên trong giấu *thê thỉ*."

Nghe qua tưởng chừng là câu nói đùa, nhưng lại khiến ánh mắt Lục Đồng lập tức trầm xuống.

Nàng ngẩng mắt nhìn người trước mặt.

Bùi Vân Ánh có vẻ ngoài cực kỳ xuất chúng, phong thái tiêu sái, dung mạo hơn người.

Có lẽ vì xuất thân từ gia đình quyền quý, dù đứng trong hiệu thuốc tối tăm chật hẹp, vẫn không giấu được phong thái phong lưu kiêu quý thường thấy giữa chốn gấm vóc của hắn.

Hắn còn có khuôn mặt động lòng người, đẹp đẽ sâu thẳm, ánh mắt nhìn người ban đầu tưởng dịu dàng ấm áp, nhưng nhìn kỹ lại, lại thấy sắc bén và lạnh lùng.

Người này nhạy bén đến mức khiến người ta khó chịu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-58-phan-2.html.]

Lục Đồng đứng trong bóng của hắn, ánh mắt dừng lại trên họa tiết mây bạc trên xiêm y của hắn một thoáng, rồi rời đi.

Nàng lên tiếng: "Bùi đại nhân nói đùa, đây là hiệu thuốc, không phải điện Diêm La."

Bùi Vân Ánh không để tâm: "Cho dù thật sự là điện Diêm La, ta thấy Lục đại phu cũng có cách không để người khác phát hiện."

Khóe môi hắn hơi cong lên, ánh mắt lướt qua cuốn "Lương Triều Luật" đã đọc được một nửa trên bàn, "Chẳng phải Lục đại phu đã nghiên cứu thấu đáo pháp lệnh Thịnh Kinh rồi sao?"

Lục Đồng thấy lòng chùng xuống.

Hắn thậm chí còn để ý đến cả điều này.

"Đại nhân có điều không biết, như chúng ta đây, thân phận thấp kém, khó tránh khỏi việc người ta tìm đến gây rắc rối, nếu không nghiên cứu kỹ luật pháp, sẽ luôn bị thiệt thòi."

"Dù sao,…" nàng nhìn thẳng vào mắt Bùi Vân Ánh, "pháp bất a quý, thằng bất nhiễu khúc, phải không?"

Bùi Vân Ánh lặng lẽ nhìn nàng, không nói gì.

Hai người một qua một lại, lời nói cử chỉ ôn hòa bình tĩnh, nhưng như treo một thanh kiếm sắp rút khỏi vỏ mà chưa rút trong hiệu thuốc chật hẹp, khiến không khí xung quanh càng thêm căng thẳng.

A Thành nhìn hai người, không hiểu sao lại run lên, bước đến bên cạnh Lục Đồng nhắc nhở cẩn thận: "Lục đại phu, Ngân Tranh cô nương muốn lấy 'Xuân Thủy Sinh', nhưng từ khi người của Thục Dược Sở lấy đi phương thuốc, hiệu thuốc chúng ta không còn làm 'Xuân Thủy Sinh' mới nữa."

Xuân Thủy Sinh đã được Ngự Dược Viện thu về làm quan dược, trừ phi là quan dược cục, các hiệu thuốc khác đều không được tự ý bán, Nhân Tâm y quán cũng không ngoại lệ.

Lục Đồng im lặng một lúc, giải thích với Bùi Vân Ánh việc này, đi đến tủ thuốc, cúi người lục lọi từ ngăn dưới cùng ra mấy lọ "Tiêm Tiêm" cuối cùng, cùng với tờ cấm kỵ dùng thuốc đính kèm đưa cho Bùi Vân Ánh.

"Hiện nay hiệu thuốc không còn Xuân Thủy Sinh, 'Tiêm Tiêm' bán chạy nhất, nếu Bùi đại nhân không chê, có thể dùng cái này thay thế."

Bùi Vân Ánh nhận lấy lọ thuốc từ tay nàng, rồi nhìn tờ cấm kỵ dùng thuốc.

Tờ giấy đó dài hơn cả thắt lưng của cô nương, hắn cụp mắt đọc lướt qua: "Kiêng ngọt kiêng dầu mỡ, mỗi ngày uống ba lần đúng giờ, uống xong không được nằm ngồi ngay, sau khi uống một canh giờ phải đi bộ hai dặm..."

Bùi Vân Ánh thoạt đầu ngạc nhiên, rồi bật cười: "Lục đại phu, những điều cấm kỵ dùng thuốc này nếu làm theo hết, dù không uống thuốc, cũng khó mà không thon thả phải không?"

Nhiều điều lệ như vậy, từ ăn uống đến sinh hoạt, cái nào cũng có thể giúp thon thả, vậy thì trà thuốc này có hay không cũng như nhau.

Lục Đồng: "Thuốc có ba phần độc, chỉ dựa vào trà thuốc người thường khó mà kiên trì, làm theo đơn thuốc, mới có hiệu quả tốt nhất."

"Nếu Bùi đại nhân không thích, ta cũng có thể bốc cho ngài một thang thuốc bổ khác."

A Thành lén nhìn Bùi Vân Ánh một cái, vị đại nhân trẻ tuổi này trông cao gầy nhưng không hề yếu ớt, dáng người gọn gàng, vai rộng eo thon, thật sự không giống người cần trà thuốc để dệt hoa trên gấm.

"Thích chứ, thích chứ!", Đoàn Tiểu Yến một phen giật lấy lọ thuốc, cười híp mắt nói, "Nếu đại nhân không dùng, chi bằng cho ta nhé. Con Chỉ Tử nhà ta dạo này mập đến nỗi không dám gặp người, trà thuốc này cho nó nếm thử vừa hay!"

Nói xong, cũng chẳng đếm xỉa đến vẻ mặt của Bùi Vân Ánh, tự ý nhét Tiêm Tiêm vào lòng.

Bùi Vân Ánh liếc nhìn hắn một cái, lười để ý đến hành động vô lại của hắn.

Lục Đồng hỏi: "Bùi đại nhân, chúng ta coi như hết nợ rồi chứ?"

Bùi Vân Ánh nhướng mày: "Lục đại phu này là đang đuổi khách sao?"

"Đại nhân đa tâm rồi."

A Thành: "..."

Đừng trách công tử kia đa tâm, cậu cũng thấy Lục đại phu hôm nay không được cởi mở như ngày thường, có phần âm dương quái khí.

Bùi Vân Ánh gật đầu, gọi Đoàn Tiểu Yến bên cạnh cầm trà thuốc cho cẩn thận, nói với Lục Đồng: "Đã vậy, chúng ta không làm phiền nữa, ngày sau có dịp lại thỉnh giáo Lục đại phu về y lý."

"Tốt nhất là đừng có dịp.", Lục Đồng không hề nể mặt.

Đoàn Tiểu Yến suýt bị sặc.

Lục Đồng cụp mắt: "Thường xuyên gặp đại phu không phải chuyện tốt. Ta hy vọng Thân Đại nhân thể khỏe mạnh, ăn ngon ngủ yên, không còn dịp gặp lại ta nữa."

Đoàn Tiểu Yến gãi gãi đầu.

Lời nói nghe có vẻ hay ho, nói ra cũng chẳng có gì sai, sao nghe lại giống như lời nguyền rủa, khiến người ta sởn gai ốc vậy?

Bùi Vân Ánh nhìn nàng, hồi lâu, rồi gật đầu: "Được thôi, ta sẽ cố gắng."

Đoàn Tiểu Yến cùng Bùi Vân Ánh rời khỏi Nhân Tâm y quán, đi về phía cuối phố Tây. Lúc đến, ngựa được buộc ở chuồng ngựa của tửu phường đầu phố.

Đoàn Tiểu Yến quay đầu nhìn lại, nói với Bùi Vân Ánh: "Ca à, có vẻ Lục cô nương không thích huynh lắm."

Vị Lục đại phu kia trông có vẻ vừa khách khí vừa xa cách, phép tắc cũng vừa phải, nhưng trong lời nói cử chỉ, luôn toát ra một vẻ không kiên nhẫn mơ hồ, như thể bọn họ là thứ hổ lang vậy.

"Huynh có từng đắc tội người này không vậy?" Đoàn Tiểu Yến hỏi.

Nếu không, lấy vẻ ngoài này của Bùi Vân Ánh, sẽ không đến mức bị người ta ghét bỏ đến mức đó.

...Bùi Vân Ánh hơi nở nụ cười: "Nói không chừng là do ta nhìn thấu con người thật của nàng ta..."

"Con người thật á, con người thật gì cơ?"

Bùi Vân Ánh trầm ngâm một lúc: "Đệ không thấy sao, trông nàng ta rất giống…."

"Giống cái gì? Nữ Bồ Tát sao?"

"Đương nhiên không phải."

Hắn nhạt giọng nói: "Nữ Diêm La."

Loading...