ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 56: Phần 2
Cập nhật lúc: 2025-01-26 14:19:59
Lượt xem: 69
Đỗ Trường Khanh xoa xoa mũi: "Không thì sao cô lại chắc chắn trà thuốc này công hiệu tốt như vậy? Cũng không thấy cô thử thuốc với ai."
Lục Đồng gom những cành lựu khô lại với nhau, nói: "Đã từng." Rồi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt long lanh của ba người trong phòng.
Nàng dừng lại một chút, suy nghĩ một lúc mới chậm rãi mở miệng: "Khi xưa ta theo sư phụ học y, khoảng năm sáu năm trước, có một phu nhân tìm đến sư phụ ta, muốn sư phụ nghiên cứu cho bà ấy một phương thuốc thần, có thể làm thân hình mảnh mai."
Lục Đồng ngồi xuống ghế, tay vẫn nắm chặt bó cành lựu.
Vị phu nhân này với phu quân là vợ chồng từ thuở thiếu niên, hòa hợp như đàn với sáo, sinh con đẻ cái. Theo lời bà ấy, thuở trẻ, thân hình bà ấy mảnh mai, dung nhan xinh đẹp. Chỉ là lo toan việc nhà nhiều năm, khó mà chăm sóc bản thân, nên khi hoàn hồn lại, phát hiện mình đã già nua sắc tàn, thân hình phì nộn, không thể nhìn nổi.
Ba người trong phòng không lên tiếng, lặng lẽ nghe nàng nói.
"Phu quân bà ấy có ý định nạp một thiếp thất, tiểu thiếp dung nhan kiều diễm, uyển chuyển yêu kiều, hoàn toàn khác với bà ấy."
"Bà ấy vừa hận vừa yêu phu quân, hận là vì chàng bạc tình phụ nghĩa, quên mất chính thất đã vì mình bỏ ra bao nhiêu năm mà sinh lòng chê bỏ, lại yêu vì chàng với mình vẫn còn một phần tình xưa, bởi người thiếp chàng nạp, dù là dung mạo hay y phục, cho đến một cái nhíu mày cười khẽ, đều giống hệt bà ấy năm mười tám tuổi."
"Vì vậy bà ấy tìm đến sư phụ ta, hy vọng sư phụ có thể nghiên cứu cho bà ấy một phương thuốc thần, uống vào eo thon như liễu yếu, mượn đó để lấy lại trái tim phu quân."
"Sư phụ ta liền giao nhiệm vụ này cho ta, bảo ta làm phương thuốc thần này cho bà ấy."
Đèn trong phòng u tối, gió từ tiểu viện thổi qua tấm rèm, thổi ngọn lửa chao đảo như sắp tắt.
Ánh mắt Lục Đồng dần dần thất thần.
Nàng vẫn nhớ dáng vẻ người phụ nữ đó, mặc một chiếc áo dài màu tương đã cũ, vì đường núi Lạc Mai Phong mưa trơn, áo dính không ít bùn đất, nhìn là biết bà bị trượt ngã trên đường. Người phụ nữ móc từ trong n.g.ự.c ra một hộp bạc, bên trong thỏi bạc được vuốt ve đến bóng loáng, cầm trong tay, còn mang hơi ấm của người.
Người phụ nữ phong trần mệt mỏi nhìn Vân Nương, như nhìn tất cả hy vọng trên đời.
Nhưng phí khám bệnh của Vân Nương đắt đỏ, chỉ có trăm lượng bạc, không đủ để mời Vân Nương chế thuốc.
Bị Vân Nương một lời từ chối, người phụ nữ ấy như mất hết sinh khí, gục xuống đất. Lục Đồng đứng một bên, tim cũng thắt lại vì người này.
Có lẽ nhìn ra sự đồng cảm trong mắt Lục Đồng, Vân Nương cười nhìn nàng một cái: "Ta tuy không thể chế thuốc cho ngươi, nhưng nha đầu này có thể. Sao không hỏi nó thử?"
Người phụ nữ sững người, theo phản xạ nhìn về phía Lục Đồng, trong mắt lại dấy lên tia hy vọng.
Bị ánh mắt như vậy nhìn, rất khó nói ra lời từ chối, Lục Đồng đấu tranh hồi lâu, cuối cùng khó khăn gật đầu: "Ta... thử xem."
Nàng nhận phí khám bệnh của người phụ nữ, rồi thức khuya dậy sớm chế thuốc cho bà ấy, lật xem vô số sách y, tự mình nếm thử vô số thuốc nước, ngay cả đêm mơ cũng nghĩ đến. Vân Nương hứng thú nhìn nàng cố gắng, trong ánh mắt không phân biệt được cảm xúc.
Cho đến sau này...
"Rồi sao nữa?", A Thành nghe đến say mê, thấy Lục Đồng không nói tiếp, không nhịn được hỏi.
Lục Đồng hoàn hồn, dừng một chút, nói: "Sau đó ta làm ra vị thuốc này, đưa thuốc cho bà ấy."
"Bà ấy uống xong trà thuốc có trở nên xinh đẹp không? Phu quân sau đó có quay đầu không?", A Thành sốt ruột hỏi.
Lục Đồng im lặng một lúc: "Không."
A Thành sửng sốt.
"Bà ấy uống trà thuốc, quả thật gầy đi nhiều, nhìn từ phía sau, không khác gì thiếu nữ chưa lấy chồng. Tuy nhiên, phu quân không hề quay đầu, vẫn nạp người thiếp đó."
"Sao lại thế?", A Thành không nhịn được phẫn nộ lên tiếng, "Bà ấy đã trở nên xinh đẹp, sao phu quân vẫn còn nạp thiếp?"
Ngân Tranh cười lạnh một tiếng: "Bà ấy chỉ gầy đi thôi, dù sao cũng không bằng người mới sắc đẹp quyến rũ. Huống chi đàn ông là loài động vật hay đổi lòng, đâu phải một vị trà thuốc mà có thể níu kéo được? Lấy sắc đẹp phụng sự người, sắc tàn thì tình phai, tình phai ân tất dứt, vợ chồng thuở thiếu niên, sao bằng được mới mẻ thú vị?"
Đỗ Trường Khanh gật đầu, "Cũng đúng, đàn ông đều không phải thứ tốt, đã tìm tiểu thiếp, thì đừng nói gì đến nghĩ tình xưa nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-56-phan-2.html.]
A Thành chán nản: "Sao lại như vậy..." Lại ngẩng đầu hỏi Lục Đồng: "Vậy sau đó vị phu nhân ấy thế nào?"
"Không biết.", Sau rất lâu, Lục Đồng mới nói: "Ta không gặp lại bà ấy nữa."
A Thành thở dài thườn thượt, vẻ mặt có chút tiếc nuối, đây không phải kết cục cậu ta muốn.
Sau khi nghe một câu chuyện không mấy vui vẻ, niềm vui kiếm được bạc của mọi người đã phai nhạt đi nhiều. Họ bàn bạc thêm một lúc về việc pha chế và bán trà thuốc trong những ngày tới, rồi Đỗ Trường Khanh mới dẫn A Thành rời đi.
Ngân Tranh đang bận rộn trong sân, tìm và phân loại các dược liệu cần dùng đêm nay, xếp từng loại vào giỏ tre.
Lục Đồng trở về căn phòng trong sân nhỏ, bóng cây mai trước cửa sổ đổ xuống bàn. Một nắm nhỏ cành lựu khô héo đặt trên bàn, khẳng khiu lạnh lẽo.
Lục Đồng khẽ vén tim đèn, đặt nắm cành khô lên ngọn đèn dầu. Ngọn lửa phát ra tiếng "tí tách", một làn khói nhỏ bốc lên từ đèn dầu, đột ngột phá vỡ sự tĩnh lặng của màn đêm.
Nàng cụp mắt xuống.
Thực ra, sau đó nàng vẫn còn gặp lại người phụ nữ ấy.
Người phụ nữ sau khi uống trà thuốc đã gầy đi nhiều, quay lại Lạc Mai Phong. Lục Đồng gặp lại bà ta, không còn béo phì nữa, thậm chí có thể gọi là gầy guộc, thân hình khô đét lắc lư trong áo choàng, như một cành lựu khô héo, không còn thấy đóa hoa rực rỡ, chỉ còn vẻ tàn tạ của buổi chiều tà.
Dù đã đạt được điều mình mong muốn, nhưng ánh mắt bà trông còn tuyệt vọng hơn cả trước đây.
Bà ta dâng hết số bạc mình có, muốn Vân Nương chế cho một thang thuốc cải lão hoàn đồng, mong nhờ đó quay về thời xưa cũ.
Nhưng trên đời làm gì có linh dược cải lão hoàn đồng?
Vân Nương cười, đẩy trả lại bàn tay cầm bạc của bà ta.
Sắc mặt người phụ nữ như tro tàn.
"Thực ra cũng không cần phiền phức thế, nếu muốn giành lại trái tim của phu quân, rất đơn giản thôi."
Vân Nương đưa tay, trao cho một hộ sứ trắng tinh, ghé vào tai người phụ nữ thì thầm: "Trong này là một loại độc dược. Không màu không mùi, dùng liên tục một tháng, người kia ắt chết, không ai phát hiện được."
Vân Nương buông tay, từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ đang ngơ ngác, dịu dàng nói: "Hắn c.h.ế.t đi, sẽ không còn đổi lòng nữa."
Lục Đồng đứng sau nhà, nhìn người phụ nữ nắm chặt hộ sứ trong tay, lảo đảo xuống núi.
Một tháng sau, Lục Đồng nghe tin dưới thị trấn có một phụ nữ đầu độc chồng rồi nhảy giếng tự vẫn. Nàng chạy về nhà, Vân Nương đang hầm gà rượu. Nhà bếp tràn ngập mùi rượu thơm nồng và mùi gà hấp, nhưng Lục Đồng lại thấy buồn nôn.
Vân Nương cầm đũa quay người lại, cười tươi nhìn nàng, như đang xem một vở hài kịch vụng về, buồn cười. Cuối cùng, bà ta hỏi: "Đã nhìn rõ chưa?"
Lục Đồng không nói gì.
Vân Nương thản nhiên nói: "Thuốc chữa không được người, độc có thể."
Thuốc chữa không được người, nhưng độc có thể.
Trên ngọn lửa lay động, cành hoa lựu khô cuối cùng đã cháy hết, để lại trên bàn một đống tro đen, không còn nhận ra dấu vết rực rỡ ban đầu.
Ngân Tranh gọi từ ngoài sân: "Cô nương, dược liệu đã phân loại xong rồi."
Lục Đồng ừ một tiếng, dọn sạch tro tàn, bưng đèn dầu bước ra cửa.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Có lẽ Tiêm Tiêm vốn không phải thuốc, mà là độc.
Giống như bà ta, từ xưa đến nay cũng chẳng phải là danh y cứu người.
Vân Nương, một kẻ thực sự điên rồ.