Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 56: Phần 1

Cập nhật lúc: 2025-01-26 21:19:57
Lượt xem: 80

Tháng năm ở Thịnh Kinh, dưới cầu Lạc Nguyệt, thuyền rồng đua sôi động. Vào ngày Đoan Ngọ, người ta thích tắm bằng nước thơm hoa lan, như câu "Uống một ngụm nước giờ Ngọ, còn hơn uống thuốc bổ ba năm".

A Thành xách thùng gỗ ra khỏi cửa, định đợi đến giờ Ngọ để múc nước giếng pha trà. Ngân Tranh ngồi trong tiệm gói bánh chưng nhân táo, Đỗ Trường Khanh tựa vào ghế dài, uể oải nhắc nhở Lục Đồng đang ngồi trước tủ thuốc: "Lục đại phu à, chúng ta đã một tháng không có thu nhập rồi."

Lục Đồng không đáp.

"Vẫn chưa có ai hỏi han gì đến Tiêm Tiêm.'

Năm lượng bạc đối với người bình thường quả là giá quá cao. Hơn nữa, trà thuốc này không phải để chữa bệnh nghiêm trọng như nghẹt mũi, khiến người ta không khỏi nghi ngờ.

Còn những khách quen ngày xưa như Hồ Viên ngoại, lại không quan tâm đến loại trà thuốc làm đẹp giảm cân này, dù muốn ủng hộ tiệm cũng chẳng biết ủng hộ thế nào, khiến y quán một thời trở nên vắng vẻ.

Đỗ Trường Khanh vốn không kiên nhẫn, thấy mỗi ngày tiền chỉ ra không vào, không khỏi lo lắng trong lòng. Nhưng Lục Đồng còn khó nói chuyện hơn cả hắn, Đỗ Trường Khanh cũng chỉ dám than phiền vài câu, thực sự bó tay.

Đang nói chuyện, từ cuối phố xa xa, bỗng có một bóng người chạy đến. Đúng vào giữa trưa hè, hôm nay lại là Đoan Ngọ, người trong thành đều đi xem đua thuyền dưới cầu Lạc Nguyệt, phố Tây vắng tanh, bỗng xuất hiện một bóng người như vậy, thật là kỳ lạ.

Bóng người ấy chạy từ dưới nắng gắt qua phố dài, thẳng hướng đến Nhân Tâm y quán, một hơi xông vào tiệm, không đợi Lục Đồng nói gì, đã tự cao giọng hét: "Trà thuốc! Ta muốn hai hũ trà thuốc!"

Đỗ Trường Khanh "vụt" đứng dậy khỏi ghế, nhanh chóng tiến lên, nở nụ cười nhiệt tình với vị khách duy nhất trong tháng: "Xin hỏi cần loại trà thuốc nào ạ?"

Người đến là một phụ nữ mạnh mẽ, thân hình hơi đẫy đà, không nói hai lời, chỉ thẳng vào hũ sứ trắng đặt trong trong bụi hoa lựu: "Chính là cái đó!"

"Tiêm Tiêm?", Đỗ Trường Khanh sững người.

Trà thuốc này đã để trong tiệm gần một tháng không ai hỏi thăm, hoa lựu A Thành hái về cũng đã tàn, chỉ còn lại những cành khô trụi đặt trước tủ thuốc, điểm xuyết tấm giấy hồng trên hũ sứ trắng, trông thật đáng thương.

"Trà thuốc này…", Đỗ Trường Khanh định giải thích.

Người phụ nữ ngắt lời hắn: "Uống vào là gầy đi, ta biết!"

Ngân Tranh thấy vậy, cười hỏi: "Đại tỷ biết trà thuốc này uống vào sẽ gầy đi ư? Có ai nói cho tỷ biết sao?"

Người phụ nữ đáp: "Ai nói cho ta? Là ta tận mắt thấy! Đới Tam Lang bán thịt heo ở cửa miếu phía đông thành, trước kia béo như con heo, chính là nhờ uống trà thuốc nhà các người, bây giờ đã thành mỹ nam tử rồi, trông có phong thái lắm!"

Vì hôm nay phố Tây nhiều tiệm buôn đều đi xem đua thuyền, không có mấy tiệm mở cửa, thợ may Cát bên cạnh đang tựa cửa uống trà, híp mắt nghe chuyện bên này, nghe vậy không nhịn được nói: "Nói bậy! Đới Tam Lang ai mà chẳng biết, eo nó to hơn cả cái nia nhà ta, sao mà làm mỹ nam tử được?"

Người phụ nữ liếc nhìn thân hình đẫy đà của thợ may Cát, cười lạnh một tiếng: "Thế mà đúng đấy, người ta bây giờ khác hẳn trước kia, ngay cả Tôn quả phụ cũng tranh nhau nói chuyện với hắn. Ông không tin thì tự đến cửa miếu phía đông thành mà xem!"

Nàng ta nói chắc như đinh đóng cột, khiến thợ may Cát nghẹn họng, đứng một lúc không đối đáp được.

Đỗ Trường Khanh định nói gì đó, ngoài cửa lại có tiếng người vọng vào: "Ta làm chứng, nàng ấy không nói sai!"

Mọi người quay đầu nhìn, người đến không ngờ là Tống tẩu, tay xách giỏ tre, chạy đến thở hổn hển, người chưa tới mà tiếng đã vang lên: "Ta và Tôn muội muội đến Đới ký, Đới Tam Lang bây giờ đẹp trai lắm, nhìn còn oai phong hơn cả Đỗ chưởng quầy nhiều!"

Đỗ Trường Khanh: "..."

Tiệm giày lụa của Tống tẩu ở ngay đây, các tiểu thương phố Tây đều quen biết, hơn nữa bà vốn không phải người hay nói bậy, một lúc sau, mọi người đều nửa tin nửa ngờ nhìn bà, hỏi han: "Không thể nào chứ? Đới Tam Lang ra sao ai cũng biết, sao lại thành mỹ nam tử được?"

Tống tẩu cũng chẳng đếm xỉa, thẳng tiến vào Nhân Tâm y quán, nói với Lục Đồng: "Lục đại phu, muội muội bên nhà đẻ ta nhờ ta mua cho đứa a hoàn nhà nó một hũ, còn không?"

"Còn.", Lục Đồng lấy từ tủ thuốc ra một hũ đưa cho bà, để Đỗ Trường Khanh cân bạc. Đỗ Trường Khanh chớp mắt đã làm xong hai vụ làm ăn, vẫn còn choáng váng, chưa kịp hoàn hồn từ niềm vui lớn này, đã nghe tiếng A Thành từ cuối phố vọng lại: "Ông chủ... Ông chủ!"

Tiểu nhị kéo thùng gỗ chạy như điên từ cuối phố, như thể có người đuổi g.i.ế.c phía sau, một hơi chạy vào Nhân Tâm y quán, Đỗ Trường Khanh nhìn thùng gỗ trống không trong tay cậu ta, nghi hoặc hỏi: "Ngươi không phải là đi lấy nước sao? Nước đâu?"

A Thành lau mồ hôi trán, run rẩy nói: "...Đáng sợ quá."

"Cái gì đáng sợ?"

"Tiểu nhân vừa đến giếng đầu phố, bỗng có một đám người hỏi Nhân Tâm y quán đi lối nào, tiểu nhân nghĩ vậy thì dẫn đường cho họ, ai ngờ dẫn dẫn…"

Nghe vậy, Đỗ Trường Khanh càng nghi hoặc: "Dẫn đầu thế nào? Người mất tiêu rồi à?"

Vừa dứt lời, bỗng nghe từ xa truyền đến một trận tiếng ồn ào huyên náo, mọi người ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy con phố vốn vắng vẻ, đột nhiên xuất hiện một đám đông đen nghịt, đám người này có nam có nữ, người nào người nấy thân hình vạm vỡ béo tốt, chạy lên khiến cả phố như muốn sập, cùng với tiếng động rung chuyển này, cả đám người như phát điên chạy về phía y quán, vừa chạy vừa hét: "Tiêm Tiêm, để cho ta hai hũ Tiêm Tiêm!"

"Ta đến trước, ta cũng muốn!"

"Cút đi, ta đến trước, chủ tiệm phải cho ta trước!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-56-phan-1.html.]

Ngân Tranh sững sờ.

Lục Đồng lập tức quyết định, chỉ nói một câu "đóng cửa", một tay kéo cánh cửa lớn lại.

Bịch một tiếng, như có người đụng vào cửa phát ra tiếng động lớn, tiếp theo, tiếng "keng keng coong coong" vang lên, kèm theo tiếng la hỗn loạn: "Mua thuốc, chúng ta muốn mua thuốc!"

"Mở cửa ra! Đóng cửa làm gì?"

"Đừng trốn nữa, mau ra làm việc đi! Đừng trốn trong đó không lên tiếng!"

Vô số người chen chúc trước cửa y quán, dùng sức đập cửa, từ vắng vẻ đến điên cuồng, dường như chỉ trong chớp mắt.

Ngân Tranh có chút bất ngờ, Lục Đồng vẫn bình tĩnh.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Chỉ có A Thành bất lực nhìn về phía Đỗ Trường Khanh.

Đỗ Trường Khanh nuốt nước bọt: "...Quả nhiên... rất đáng sợ."

......

Sự điên cuồng trước cửa Nhân Tâm y quán kéo dài rất lâu.

Lục Đồng đợi đến khi người bên ngoài bình tĩnh hơn một chút mới mở cửa.

Đới Tam Lang bán thịt heo ở cửa miếu phía đông thành bây giờ trông ra sao, người Nhân Tâm y quán đều chưa từng thấy, nhưng có lẽ người này quả thật khác hẳn trước kia, nếu không sẽ không có nhiều người sau khi thấy Đới Tam Lang hiện tại, không chút do dự chạy đến đây mua "Tiêm Tiêm".

Người đến mua thuốc còn nhiều hơn Đỗ Trường Khanh tưởng tượng rất nhiều, "Tiêm Tiêm" mà Lục Đồng chế những ngày trước, chỉ trong chốc lát đã bán sạch, chỉ còn lại mấy cành lựu trụi lá đong đưa.

Một người đàn ông béo tròn không cam lòng tìm kiếm trong đám cành lựu hồi lâu, cuối cùng không tìm thấy thêm một hũ nào, đáng thương nhìn Lục Đồng: "Lục đại phu..."

Lục Đồng nói: "Đừng lo, mấy ngày tới ta sẽ chế thêm một đợt Tiêm Tiêm nữa."

Người đàn ông vốn rất thất vọng, nghe vậy mắt sáng lên, vội vàng vui vẻ đáp ứng. Những khách hàng không mua được phía sau thấy vậy, đều dặn dò Lục Đồng làm nhiều thêm, hoặc muốn đưa bạc trước, để đặt trước trà thuốc, tránh lúc đó tranh không được hàng mới.

Ngân Tranh vừa dỗ vừa lừa, cuối cùng cũng đuổi được đám người này đi, rồi dưới ánh mắt ghen tị của hàng xóm phố Tây, đóng cửa tiệm sớm.

Trời đã gần tối, đèn lồng trong tiệm đã thắp sớm, Đỗ Trường Khanh cẩn thận bưng hộp sắt ra, nâng một nắm bạc kiếm được hôm nay, để những đồng bạc chảy qua kẽ tay, vẫn còn nghi ngờ mình đang trong mơ.

Ngân Tranh đi tới, im lặng một lúc, nói: "Đã đếm ba lần rồi, Đỗ chưởng quầy, hôm nay tổng cộng bán được năm mươi hũ Tiêm Tiêm, ở đây là hai trăm năm mươi lượng bạc, trừ đi một trăm lượng tiền dược liệu ngài đưa cho cô nương mấy ngày trước, hôm nay lãi được một trăm năm mươi lượng."

"Một trăm năm mươi lượng...", Đỗ Trường Khanh ngồi trên ghế, lẩm bẩm hai câu, bỗng quay người một tay nắm lấy vạt áo Lục Đồng, ngẩng đầu nhìn nàng, như nhìn thần tài trong miếu, "Lục đại phu, nàng thật là vị cứu tinh của Nhân Tâm y quán, là Bồ Tát sống của Đỗ Trường Khanh ta!"

Lục Đồng đưa tay, gỡ vạt áo khỏi tay hắn, nói: "Đáng tiếc hôm nay không còn trà thuốc dư."

"Không sao!", Đỗ Trường Khanh vỗ đùi một cái, đẩy hộp sắt về phía Lục Đồng: "Số bạc này ccô cầm lấy, chúng ta làm thêm nhiều một chút, không đủ ta còn có nữa! Chúng ta có thể làm bao nhiêu làm bấy nhiêu, tranh thủ mấy ngày này, kiếm một món lớn!"

Hắn nhanh chóng quét sạch vẻ u ám mấy ngày qua, khóe mắt đuôi mày đều là niềm vui.

A Thành nhìn chằm chằm vào hắn: "Chủ tiệm, không phải ngài nói hết tiền rồi sao?"

Đỗ Trường Khanh nhổ nước bọt: "Ngươi biết gì, nếu ta không nói vậy, bạc đều bị tiêu hết thì sao? Trong nhà dù sao cũng phải có một người giữ nhà chứ!"

Câu này A Thành không biết đáp thế nào.

Ngân Tranh không chịu nổi: "Nhưng sáng nay ngài còn khuyên cô nương đổi sang bán cái khác..."

"Là ta có mắt không thấy Thái Sơn, mắt mù, Lục cô nương đương nhiên sẽ không chấp nhặt với ta.". Đỗ Trường Khanh có thể co có thể duỗi, lại thở dài: "Những người đó thổi phồng Đới Tam Lang lên tận mây xanh, ta cũng muốn đi gặp xem sao, nói gì mà oai phong hơn cả ta, bịa đặt chuyện quỷ gì? Chỉ một tháng, có thể gầy thành mỹ nam tử sao?"

"Cô nương nói uống trà thuốc có thể gầy đi, đương nhiên là gầy được."

Đỗ Trường Khanh khoát tay: "Nhưng ta vốn tưởng kinh thành này chỉ có phụ nữ mới thích đẹp, không ngờ đàn ông cũng vậy."

Lục Đồng nói: "Cũng chưa chắc là thích đẹp, dù sao lời đồn cũng đáng sợ." Nàng nhổ những cành lựu khô khỏi bình hoa, "Dù là nam hay nữ, đều không thích bị người ta chỉ trỏ sau lưng."

"Nói có lý.", Đỗ Trường Khanh gật đầu, nhìn Lục Đồng suy nghĩ một lúc, bỗng hỏi: "Lục đại phu, trước đây cô từng làm trà thuốc này rồi phải không?"

Lục Đồng ngẩng mắt.

Loading...