Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 53: Phần 2

Cập nhật lúc: 2025-01-26 14:09:20
Lượt xem: 74

Vào hè, đêm dần dần không còn lạnh nữa.

Những cây hồng nguyệt quế Ngân Tranh trồng trước sân đã ra vài nhánh, không bao lâu nữa sẽ nở hoa.

Trong phòng, Lục Đồng ngồi trước bàn, nhìn cây trâm hoa mộc cẩn trong tay mà thất thần.

Quả nhiên Kha đại phu nhân Tần thị không mang theo cây trâm này, là của hồi môn của Lục Nhu, cây trâm này lại bị Kha lão phu nhân đem cầm đồ ngay lập tức.

Cây trâm tinh xảo, dưới ánh nến vàng vọt, đá quý tỏa ra ánh sáng mờ ảo cũ kỹ, như ráng chiều đầu hè trên đỉnh núi huyện Thường Võ.

Dường như cũng là một đêm như thế này, mẹ ngồi trước đèn may vá, nàng vừa tắm xong, nằm trên đùi Lục Nhu, để Lục Nhu dùng khăn vắt khô mái tóc ướt.

Lục Nhu vừa chải tóc cho nàng, vừa cười nói: "Đợi muội muội của chúng ta lớn lên, búi tóc lên cũng sẽ rất đẹp." Rồi lại cúi người thì thầm bên tai nàng: "Đừng lo, cây trâm đó ta không dùng đâu, ta giữ lại cho muội, đợi muội gặp được tiểu lang quân tâm đầu ý hợp, ta sẽ giúp muội chải đầu."

Lúc đó nàng còn nhỏ, nói năng ngây thơ, không suy nghĩ đã trả lời: "Được đó, vậy đợi ta gặp được tiểu lang quân tâm đầu ý hợp, sẽ dẫn chàng đến đòi tỷ, tỷ đừng có nuốt lời đấy."

Mẹ trừng mắt nhìn hai chị em: "Không biết ngượng."

Lục Nhu cười đến thẳng không nổi lưng, véo má nàng trêu đùa: "Không thành vấn đề, lúc đó muội dẫn chàng đến gặp ta, ta phải xem thử là công tử nhà nào có được vinh hạnh này, được muội muội của ta để mắt tới."

Ngoài cửa sổ có gió, thổi ánh nến lay động, Lục Đồng hoàn hồn, cất cây trâm vào hộp.

Ngân Tranh bưng chậu nước từ ngoài vào, Lục Đồng đưa vòng bạc và trâm cài đầu hình đốt trúc còn lại cho nàng: "Cái này tặng cho ngươi."

"Tặng cho ta ư?" Ngân Tranh ngạc nhiên, "Cô nương không dùng sao?"

"Vốn mua là để che mắt người khác thôi." Lục Đồng nói: "Ta thường ngày cũng không dùng đến."

Ngân Tranh nhận lấy, ngập ngừng một lúc mới mở miệng: "Vậy hay là ta mang đến tiệm cầm đồ khác đi? Hôm nay chúng ta đi một chuyến tiệm cầm đồ, tốn mất một trăm lạng, trong đó chưa kể năm mươi lạng của Bùi đại nhân, còn nợ tiền Đỗ chưởng quầy nữa. Cứ mãi vay tiền Đỗ chưởng quầy cũng không phải cách, chính ngài ấy nhìn cũng chẳng còn bao nhiêu."

"Tùy ngươi."

Ngân Tranh nhìn về phía Lục Đồng, Lục Đồng ngồi trước bàn, như một đóa trà hoa chờ nở trong đêm đầu hạ, còn tươi đẹp hơn cả đóa hoa cài trên mái tóc.

Chỉ nhìn bề ngoài, thật sự khiến người ta thương tiếc.

"Cô nương," Ngân Tranh cân nhắc rồi mở miệng, "vị Bùi đại nhân đó hai lần ba lượt giúp người giải vây, hôm nay lại nói không cần người trả bạc... có phải là hắn thích người không?"

Thấy Lục Đồng không nói gì, Ngân Tranh lại suy nghĩ: "Hắn là thế tử của Chiêu Ninh công, tướng mạo tốt, võ công cũng tốt, nếu hắn thật sự đối với người..."

"Không phải." Lục Đồng ngắt lời nàng ta.

"Hắn không phải thích ta, hắn đang dò xét ta."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-53-phan-2.html.]

Trong mắt vị Bùi thế tử kia không có nửa phần tình ý, ngược lại như thể nhìn thấu mọi bí mật của nàng, khiến người ta cảnh giác.

Tuy nhiên, bất kể việc Bùi Vân Ánh dò xét Lục Đồng có mục đích gì, Lục Đồng đều không có thời gian để ý.

Mấy ngày liên tiếp, Lục Đồng đều bận rộn bào chế thuốc cho Đổng Lân.

Phủ Thái phủ Tự Khanh, Nhân Tâm y quán tạm thời không thể đắc tội, thêm vào đó tiền khám bệnh và tiền thuốc Đổng gia đưa rất hậu hĩnh, Đỗ Trường Khanh cũng không thể nói gì, Lục Đồng bận rộn mấy ngày, mới làm xong thuốc, bảo Đỗ Trường Khanh tự mình đưa đến phủ Thái phủ Tự Khanh.

Bên này vừa gửi thuốc xong, bên kia người của Thục Dược Sở đã đến.

Dược viên của Thục Dược Sở đứng trước mặt Lục Đồng, cung kính nói: "Lục đại phu, phương thuốc Xuân Thủy Sinh, bên Ngự Dược Viện đã cải tiến một chút và thu làm quan dược. Từ nay về sau, trà thuốc Xuân Thủy Sinh chỉ có thể mua ở Ngự Dược Viện và Thục Dược Sở, các y quán và thương hộ khác đều không được phép bán nữa."

Đỗ Trường Khanh vừa từ phủ Đổng trở về nghe được câu này, nhất thời không kìm được, túm lấy cổ áo người bán thuốc đưa tin: "Ngươi nói cái gì?"

Tiểu dược viên còn trẻ tuổi, lắp bắp mở miệng: "... Đây là chuyện tốt mà, phương thuốc được đưa vào danh mục của Thục Dược Sở, đó là vinh dự cao nhất, chưởng quầy nên vui mới phải."

"Vui cái rắm!", Đỗ Trường Khanh không nhịn được mà mắng: "Hắn thu phương thuốc đi rồi, ta kiếm tiền bằng cách nào? Họ Lâu có phải cố ý không? Đồ vương bát đản, hắn không còn nghe lời Thái Phủ Tự Khanh nữa sao?"

"Đây là... đây là quyết định của Ngự Dược Viện,…", người bán thuốc bất lực: "Tiểu nhân cũng không làm chủ được. Xin chưởng quầy... bình tĩnh một chút..."

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Nổi giận với một tiểu dược viên quả thật không phải cách, Đỗ Trường Khanh buông tay ra, tức giận đến đổi sắc mặt, nghiến răng nói: "Vô sỉ!"

Lâu Tứ không dám trái ý Đổng gia, cho phép y quán tiếp tục bán dược liệu, nhưng vào lúc này lại rút củi đáy nồi, thu dụng phương thuốc của Xuân Thủy thành quan dược. Đối với y quán thông thường, quả thật là chuyện vinh dự, nhưng đối với Nhân Tâm y quán hiện đang dựa vào Xuân Thủy Sinh làm nguồn thu chính thì không phải chuyện tốt.

Lúc túng thiếu, có danh không bằng có lợi.

A Thành và Ngân Tranh nhìn nhau bối rối, A Thành thận trọng nhìn về phía Lục Đồng: "Lục đại phu, giờ phải làm sao?"

Đã không thể tiếp tục bán Xuân Thủy Sinh, Nhân Tâm y quán cũng mất đi nguồn bạc quan trọng nhất, lại trở về điểm khởi đầu.

Lục Đồng không nói gì, nhận lấy quan ấn của người bán thuốc, nhìn tiểu dược viên đi rồi mới quay người về phía trong tiệm, nói: "Đừng lo lắng."

Ba đôi mắt đồng loạt nhìn chằm chằm vào nàng, trong ánh mắt Đỗ Trường Khanh lóe lên một tia hy vọng.

"Cùng một y quán, nhiều nhất chỉ có thể trưng dụng một phương thuốc thành dược làm quan dược. Xuân Thủy Sinh bị Thục Dược Sở thu dụng, có nghĩa là tất cả các thành dược do Nhân Tâm y quán chế tạo và bán từ nay về sau sẽ không bị Thục Dược Sở quản lý nữa.". Lục Đồng nói: "Đỗ chưởng quầy, ngài được tự do rồi."

"Tự do dùng làm cái rắm gì được.". Đỗ Trường Khanh cáu kỉnh nói: "Bạc cũng không có nữa, ta thà làm nô lệ của tài phú còn hơn!"

"Bạc không có nữa có thể kiếm lại.". Giọng Lục Đồng bình tĩnh: "Một phương thuốc bị thu đi, thì làm một phương khác."

"Làm một phương khác?". Đỗ Trường Khanh nhìn chằm chằm nàng, có chút nghi ngờ: "Nói thì dễ, cô làm được không?"

Lục Đồng không nói gì.

Một lúc sau, nàng nói: "Ta làm được."

Loading...