Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 257: Ngoại truyện về Lục Đồng: Bức Tranh (1)

Cập nhật lúc: 2025-01-28 22:30:22
Lượt xem: 12

Vừa qua tiết Hàn Lộ, thời tiết đột ngột trở lạnh.

Đến chiều tối, những chiếc lồng đèn trước cửa Nhân Tâm Y Quán đã được thắp sáng.

Lục Đồng vừa dọn dẹp xong các sổ sách trên quầy, cất những lọ thuốc còn thừa lên giá. Giá thuốc khá cao, nàng phải kiễng chân để với tới. Một bàn tay từ phía sau vươn tới, lấy lọ thuốc trong tay nàng đặt lên giá.

Quay người lại, nàng thấy Bùi Vân Ánh đứng sau mình, đang cầm lấy chiếc đèn gió trên bàn.

Lục Đồng nhìn đồng hồ nước, hơi ngạc nhiên: “Hôm nay sao về sớm vậy?”

“Trực liên tục hai ngày, hôm nay được về sớm.” Bùi Vân Ánh cầm chiếc đèn gió, chiếu vào gian trong. Gian trong trống không, chẳng có ai.

Hắn nhìn quanh, hỏi: “Những người khác đâu cả rồi?”

“Đang trông cửa hàng ở phố phía nam.”

Sau khi Lão Miêu rời đi, Lục Đồng ở lại ngồi quán tại Nhân Tâm Y Quán.

Khi rảnh rỗi, nàng cũng thử nghiên cứu một vài bài thuốc mới. Giờ đây, các đơn thuốc nàng viết ra phần lớn đã chịu ảnh hưởng từ Miêu Lương Phương, Kỷ Tuân, cùng những lời chỉ dẫn ngày trước của Thường Tiến ở Y Quan Viện. Thành ra, cách dùng thuốc của nàng đã ôn hòa hơn rất nhiều. Nhưng dù vậy, các loại thuốc mới bào chế của y quán vẫn được bệnh nhân khen ngợi hết lời.

Hơn nữa, trước đây nàng từng làm việc ở Hàn Lâm Y Quan Viện, tuy sau đó lấy lý do sức khỏe để từ chức, nhưng nhờ có Bùi Vân Ánh, danh tiếng của nàng lan xa ở Thịnh Kinh, trở thành "thương hiệu sống" của Nhân Tâm Y Quán.

Đỗ Trường Khanh tất nhiên không bỏ qua cơ hội hiếm có này, liền tìm một cửa hàng ở phố Thanh Hà, phía nam thành, để bán thuốc thành phẩm, đặt tên là “Nhân Tâm Dược Phô.”

Tuy nhiên, bảng hiệu “Nhân Tâm” vốn rất xứng với y quán ở phố Tây, nhưng đến phố Thanh Hà thì lại không hẳn “nhân tâm” như vậy.

Cùng một loại thuốc thành phẩm, chỉ thay hũ đựng bằng hộp gỗ đẹp hơn, giá đã tăng gấp đôi. Ngân Tranh từng khuyên rằng việc này không quá ổn, nhưng lại bị Đỗ Trường Khanh phản bác đầy tự tin.

“Tiền thuê cửa hàng ở phố phía nam có giống phố Tây đâu? Hơn nữa, phố Tây là cửa hàng nhà mình. Với lại, nàng không hiểu tâm lý người giàu đâu. Nàng mà để thuốc rẻ quá, người ta lại không muốn mua, nghi ngờ là hàng dởm đấy!”

“Nghe ta đi, tăng giá không sai đâu!”

Phải nói, tuy đôi lúc Đỗ Trường Khanh trông hơi thiếu nghiêm túc, nhưng tâm lý người giàu thì lại nắm bắt rất chính xác. Giá thuốc vừa tăng, người mua lại càng đông, một bên tình nguyện mua, một bên vui vẻ bán, người khác cũng chẳng có gì để nói. Chỉ là, cửa hàng bên phố phía nam buôn bán quá đắt hàng, Ngân Tranh, Đỗ Trường Khanh và A Thành không tránh khỏi phải thường xuyên sang giúp.

Lục Đồng từ gian trong bước ra, Bùi Vân Ánh cầm lấy hòm thuốc thay nàng, hỏi: “Thế tại sao nàng không đi?”

“Không phải huynh cũng hiểu sao,” Lục Đồng đáp, “Ta ghét nhất là quyền quý.”

Nàng nói đầy nghiêm túc, Bùi Vân Ánh nhìn nàng một lúc, trầm ngâm mở miệng: “Nói như vậy, ta thấy có cảm giác nguy hiểm.”

Lục Đồng đưa hắn một tách trà, hắn đón lấy, cúi đầu uống hết.

“Sao huynh không hỏi xem đây là gì rồi mới uống? Không sợ ta bỏ độc vào à?”

Bùi Vân Ánh khẽ cười, ghé sát tai nàng, thấp giọng nói: “Trà Lục đại phu đưa, dù là thạch tín cũng phải uống.”

Lục Đồng: “…”

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Người này lúc nào cũng như vậy, rõ ràng đã thành thân một năm, nhưng vẫn thích cố ý trêu nàng. Đôi khi Lục Đồng cũng cảm thán, không biết Điện Tiền Ti suốt ngày dạy hắn những gì mà lại khéo nói như thế.

Hắn nhìn biểu cảm của nàng, khẽ ho một tiếng: “Giờ còn sớm, Ngân Tranh không có ở đây, ra ngoài dạo một chút nhé?”

Hôm nay không còn y thư nào cần sắp xếp, buổi tối cũng chẳng có việc gì làm, Lục Đồng liền gật đầu: “Được.”

Phố Phan Lâu, phía đông, không phải ngày lễ Thất Tịch nên vắng vẻ hơn nhiều.

Mùa thu, trời đêm se lạnh, nhiều người bán hàng rong đã về nhà. Nhưng ít người thì đi dạo cũng không chen chúc. Lục Đồng và Bùi Vân Ánh đang đi, chợt thấy phía trước có một xe đẩy nhỏ.

Chủ xe là một cô bé, khoảng mười một, mười hai tuổi. Có lẽ cô bé muốn bán hết hàng sớm để về nhà, thấy có người qua liền nhiệt tình chào mời: “Trang sức, chuỗi hạt, chỉ còn vài món cuối thôi, tỷ tỷ ơi,” cô bé ngẩng đầu, nhìn Lục Đồng, cười tươi, “Xem thử đồ nhà ta đi, ta để rẻ cho tỷ.”

Lục Đồng dừng lại, còn chưa nói gì, Bùi Vân Ánh đã bước đến trước xe đẩy, nhướn mày với nàng: “Chọn một món nhé?”

Trong lòng Lục Đồng không khỏi bật cười.

Trước đây, khi nàng còn đối đầu với Bùi Vân Ánh, luôn cảm thấy người này không phải loại tử tế, sắt đá vô tình. Về sau mới nhận ra, Bùi Vân Ánh lại là người mềm lòng. Mỗi lần cùng hắn đi qua phố, thấy các cụ già hay trẻ con bày hàng, hắn đều mua hết để họ về sớm.

Hồi đó hắn từng nói: “Kẻ xấu đều giả làm người tốt, sao Lục đại phu lại làm ngược lại.” Thực ra, câu đó nên để nói về hắn mới đúng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-257-ngoai-truyen-ve-luc-dong-buc-tranh-1.html.]

May mà những món đồ nhỏ lặt vặt mua về đều cho Bảo Châu, nếu không chắc trong nhà đã không còn chỗ chứa.

Nàng bước đến bên hắn, cúi đầu nhìn đồ trên xe.

Trang sức, chuỗi hạt hầu như đã bán hết, chỉ còn lại vài đôi khuyên tai lẻ tẻ. Nhưng nàng không đeo khuyên tai, liền gạt những đôi còn lại sang một bên. Bên dưới những chiếc khuyên tai, lộ ra một góc gỗ. Lục Đồng đưa tay, lấy ra một chiếc lược gỗ.

Chiếc lược cong cong tựa nửa vầng trăng, nhỏ xinh nằm trong lòng bàn tay. Bùi Vân Ánh cúi nhìn, bỗng cất tiếng đầy ẩn ý: “Là lược à?”

“Ừ.” Nàng đáp, chợt phản ứng lại, ngước mắt nhìn hắn.

Bùi Vân Ánh thản nhiên nhìn nàng.

Hắn chẳng nói gì, nhưng Lục Đồng lại bất giác thấy có chút chột dạ.

Khi đó, vào đêm Thất Tịch, nàng cùng Bùi Vân Ánh đến Thất Tịch Lâu, nhờ hắn mà tìm được một chú chim hỉ thước vàng, đổi lấy một chiếc lược. Nhưng khi từ chối hắn, nàng đã dứt khoát nói “đã vứt đi rồi.”

Khi ấy nàng làm gì cũng không để lại đường lui, luôn nghĩ kết cục sau này không thể thay đổi. Nhưng không ngờ, vài năm sau lại rơi vào tình huống này, đúng là tự làm tự chịu.

Không chịu nổi ánh mắt trách cứ của người trước mặt, Lục Đồng cân nhắc câu từ: “Thực ra… ta không cố ý…”

Hắn bỗng khẽ bật cười.

Những lời định nói của Lục Đồng lập tức ngưng lại.

“Sao lại căng thẳng thế?” Bùi Vân Ánh thong thả nói: “Ta cũng đâu phải người hẹp hòi.” Thấy Lục Đồng vẫn cau mày, hắn dịu giọng, bất lực nói: “Ta biết lúc đó nàng không cố ý.”

“Sao huynh biết?” Nàng ngẩng lên.

“Sau này mật thám ở nhà họ Thích báo lại, nàng từng bị gọi vào viện của Thích Hoa Doanh một mình, ta liền đoán ra.” Bùi Vân Ánh cười nhạt, nhìn Lục Đồng, nói: “Xin lỗi, lúc đó ta không biết tình cảnh của nàng.”

Khi ấy, hắn vì chuyện tình cảm mà thất vọng, mãi sau mới biết lúc đó Lục Đồng đã từ chối hắn trong tâm trạng thế nào, và đã trải qua những tháng ngày cô độc ra sao.

Mỗi khi nghĩ lại, trong lòng hắn lại cảm thấy mình nợ nàng rất nhiều.

Đang nghĩ ngợi, Lục Đồng kéo nhẹ tay áo hắn, thản nhiên nói: “Chuyện cũ ta sớm đã quên rồi. Dù sao chiếc lược đó cũng không đẹp, ta thấy cái này đẹp hơn.” Nàng nắm chặt chiếc lược trong tay, đưa cho hắn xem, “Mua cái này đi, mai ta sẽ dùng.”

Hắn lắc đầu cười, cúi xuống trả tiền. Lục Đồng cất chiếc lược vào túi, bỗng nghe thấy tiếng gọi phía trước: “Lục y quan?”

Lục Đồng quay lại, thấy một đoàn người bước xuống từ tửu lâu phía xa. Dẫn đầu là một viên quan mặc quan phục, vừa thấy hai người họ liền bỏ mặc đám người phía sau, chạy nhanh xuống bậc thang, mặt đầy phấn khởi: “Bùi Điện Soái!”

Lục Đồng hơi ngẩn người: “Thân đại nhân?”

Thân Phụng Ứng mặc quan phục, nhưng không còn đeo kiếm như trước, mặc áo dài tay rộng, khác hẳn thường ngày. Lục Đồng nhìn đoàn người phía sau hắn, thắc mắc hỏi: “Thân đại nhân đây là…”

Nghe vậy, Thân Phụng Ứng tỏ ra vô cùng đắc ý.

"Hiện nay ta làm Chủ Bộ ở Đô Khúc Viện thuộc Ti Nông Tự, quản lý việc chế tạo rượu khúc, cung ứng cho nội kho rượu để nấu và bán rượu," Thân Phụng Ứng nói, "Lục y quan, à không, giờ phải gọi là Lục đại phu, sau này nhà các vị có muốn nấu rượu, cứ đến tìm ta."

Lục Đồng nhìn hắn tinh thần phấn chấn, khác hẳn vẻ mệt mỏi ngày xưa khi còn làm ở Tuần Phô Ốc. Nàng nói: "Thân Đại nhân xem ra rất ổn."

"Đúng vậy," Thân Phụng Ứng cười, "Không giấu gì hai vị, trước đây ở Tuần Phô Ốc, việc nhiều mà tiền ít. Giờ tuy tiền vẫn ít, nhưng việc thì ít hơn nhiều, lại không nguy hiểm. Bình thường chỉ cần kiểm tra rượu, nhàn hạ hơn kiểm tra người nhiều." Nói xong, hắn quay sang Bùi Vân Ánh, chắp tay cười: "Tất cả đều nhờ công lao của Bùi Điện Soái."

Lục Đồng hỏi: "Bùi Vân Ánh?"

"Đô Khúc Viện thiếu người, là Bùi Điện Soái tiến cử ta. Tuy chức vụ không cao, nhưng tốt vô cùng. Giờ mỗi tối ta có thể tan làm đúng giờ, so với việc phải thức trắng đêm ở Tuần Phô Ốc thì tốt hơn nhiều."

Bùi Vân Ánh đáp: "Ngươi tự qua được kỳ khảo hạch, không liên quan đến ta."

"Dù vậy cũng nhờ mặt mũi của Bùi Điện Soái," Thân Phụng Ứng nói rồi không đợi hai người phản ứng, nhét một hũ rượu sứ nhỏ vào tay Lục Đồng, "Đây là rượu hoa quế mới ủ của tửu lâu, đã qua kiểm định, hai vị mang về thử, coi như chút lòng thành."

"Đợi đã…"

Lục Đồng chưa kịp nói, hắn đã xoay người, kéo áo chạy lên bậc thềm, chỉ để lại một câu: "Rượu này không đắt, không tính là hối lộ, Lục đại phu cứ yên tâm."

Người này đúng là từng làm ở Tuần Phô Ốc, động tác nhanh nhẹn lạ thường, vội vàng kéo theo đồng liêu rời đi. Lục Đồng cúi đầu nhìn hũ rượu trong tay, rồi lại nhìn Bùi Vân Ánh.

"Nhận đi." Hắn thở dài, "Để ta cho người mang bạc trả lại sau."

"…Được."

Loading...