ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 256: Ngoại truyện về Vân Nương (2)
Cập nhật lúc: 2025-01-28 22:30:20
Lượt xem: 10
Tổ phụ muốn bảo vệ nàng.
Nàng là đứa cháu tài năng nhất của nhà họ Mạc, từ nhỏ được ông dạy dỗ tận tình. Cuối cùng, ông vẫn không nỡ lòng. Nàng trốn trong bóng tối, nhìn thấy cả nhà họ Mạc bị bắt giam. Lẽ ra nàng đã được ông sắp xếp người đón đi, nhưng vì không nỡ rời bỏ quyển "Độc Kinh" do mình ghi chép, nàng quay lại lấy, bị người phát hiện, không còn cách nào khác đành đốt đèn dầu và phóng hỏa, khóa nha hoàn đi cùng ở trong phòng, còn bản thân thì nhẫn tâm bỏ trốn.
Nha hoàn chết, trở thành một t.h.i t.h.ể cháy đen. Tổ phụ chỉ vào đó, khẳng định đó chính là nàng. Từ đó, Mạc Như Vân c.h.ế.t trong trận hỏa hoạn ấy.
Thế gian từ đó không còn Mạc Như Vân.
Nàng đội mũ che mặt, mang theo số tiền tổ phụ để lại, rời khỏi Thịnh Kinh.
Một cô gái trẻ, đi một mình ra ngoài, luôn là tâm điểm của những lời đàm tiếu. Những kẻ có ý đồ xấu với nàng, cuối cùng đều biến mất không dấu vết.
Độc đúng là thứ đẹp đẽ nhất trên thế gian này.
Nàng đi qua nhiều nơi, cuối cùng định cư ở Lạc Mai Phong, Tô Nam.
Đó là một ngọn núi tuyệt đẹp. Đến mùa đông, tuyết trắng, hoa mai đỏ, cảnh sắc tuyệt mỹ.
Nàng lần lượt nhận nuôi 16 đứa trẻ, đều là những đứa trẻ nghèo khổ, sức khỏe yếu. Trẻ nhỏ nhạy cảm với độc tố, là vật thử thuốc lý tưởng nhất. Nàng dùng chúng để thử các loại độc dược mới chế tạo. Tiếc thay, cơ thể trẻ nhỏ quá yếu, chẳng đứa nào sống được quá vài tháng, lâu nhất cũng không qua nổi nửa năm, tất cả đều được chôn ở bãi đất phía sau căn nhà tranh.
Gần huyện Thường Vũ có một loại dược liệu hiếm, nàng đi hái thuốc, vô tình bắt gặp nạn dịch trong huyện. Con trai viên tri huyện trả thù lao rất cao, nàng cảm thấy hài lòng, càng hài lòng hơn khi nhận được "món quà" thứ 17.
Tiểu Thập Thất khác biệt với những đứa trước. Trong trận đại dịch ở Thường Vũ, cả gia đình bốn người đều bệnh nặng, chỉ có mình cô bé không hề hấn gì. Thể chất đặc biệt của cô chính là vật chứa độc dược hoàn hảo nhất.
Nàng mang Tiểu Thập Thất về Lạc Mai Phong.
Đứa trẻ này thông minh, ngoan ngoãn, làm việc nhanh nhẹn, hơn nữa còn biết chữ.
Những y thư mà nàng tiện tay ném trong phòng, Tiểu Thập Thất luôn lén lút lấy ra đọc. Nàng nhìn, cảm thấy rất thú vị.
Đứa trẻ này cũng rất kiên cường. Những đứa trẻ trước không đứa nào sống qua nửa năm, chỉ riêng cô, ý chí sinh tồn mạnh mẽ, mỗi lần đều cố gắng sống sót.
Giống như một hạt giống được gieo xuống đất, nàng không biết nó sẽ nở thành hoa gì. Nàng mong đó sẽ là một đóa hoa độc, rực rỡ nhất, lộng lẫy nhất, để nàng có thể giao toàn bộ "Độc Kinh" của mình cho cô. Sau khi nàng chết, thế gian sẽ có một người kế thừa di sản của nàng.
Đáng tiếc, Tiểu Thập Thất lại không giống vậy.
Cô bé rất thông minh, nhưng đôi lúc lại ngu ngốc. Nàng đã cho cô nhiều cơ hội để g.i.ế.c mình, nhưng cô chưa từng nghĩ đến. Có lần, nàng tái phát vết thương cũ, bất ngờ ngất xỉu, cô lại sắc thuốc cho nàng.
Thực ra, cô hoàn toàn có thể nhân cơ hội g.i.ế.c nàng, hoặc ép nàng đưa thuốc giải.
Nhưng cô không làm.
Khoảnh khắc đó, nàng hiểu rằng Tiểu Thập Thất không giống nàng.
Nàng sắp c.h.ế.t rồi. Trận hỏa hoạn năm xưa ở nhà họ Mạc đã hủy hoại làn da và dung nhan của nàng, bao năm qua nàng dùng độc dược để duy trì. Nhưng cơ thể nàng, như một chiếc bình chứa, giờ sắp vỡ. Nàng phải bắt đầu sắp xếp hậu sự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-256-ngoai-truyen-ve-van-nuong-2.html.]
"Độc Kinh" và các phương thuốc độc phải được chôn theo nàng, đó là thứ nàng quý trọng nhất trên đời.
Nơi chôn cất, chọn Lạc Mai Phong là tốt nhất. Nàng thích nơi này, sương mù giăng phủ, phong cảnh tuyệt đẹp.
Chỉ còn lại Tiểu Thập Thất.
Đứa trẻ dùng làm vật thử thuốc này, lẽ ra nên bị chôn từ lâu, lại cố chấp sống trên núi bao nhiêu năm nay. Nhìn bóng dáng cô bé cõng giỏ thuốc xuống núi, nàng bắt đầu nghĩ cách sắp xếp kết cục cho cô.
Nàng không có chồng, cũng không có con. Nếu có một đứa con gái, có lẽ cũng bằng tuổi Tiểu Thập Thất. Tiếc rằng lòng Tiểu Thập Thất quá mềm yếu, nếu muốn nó trở thành người như nàng, kế thừa di sản của nàng, nàng phải sắp xếp một trò chơi.
Vì thế, nàng khiến Tiểu Thập Thất phải tự tay "giết" nàng.
Đứa trẻ rất thông minh, nghĩ ra cách dùng m.á.u của mình làm dẫn dược. Trong khoảnh khắc cuối cùng, nhìn ánh mắt đẫm lệ của cô bé, nàng lại cảm thấy vui mừng.
Giết người, một khi đã làm lần đầu, chắc chắn sẽ có lần thứ hai. Kẻ đã g.i.ế.c người, không thể làm thầy thuốc nữa.
Tiểu Thập Thất có tài năng xuất chúng, những năm qua đi theo nàng đã thông thạo "Độc Kinh", không nên bị mai một.
Cô nên giống như nàng, sau này đi qua nhiều nơi, gặp nhiều người. Con người và sự vật trên thế gian này, chỉ là bình chứa độc dược, không cần thương xót, không cần cảm thông, chỉ cần làm điều mình thích là được.
Đời người, nhất định phải làm điều mình yêu thích.
Giống như nàng vậy.
So với việc làm vợ, dạy con, sống một đời tầm thường, rõ ràng cuộc sống như thế này thú vị hơn nhiều.
Mí mắt nàng ngày càng nặng, tiếng thổn thức của Tiểu Thập Thất vang lên bên tai. Nàng nhìn đứa trẻ đang đau buồn, cảm thấy có chút buồn cười. Đột nhiên, nàng nhớ ra rằng đã ở trên núi lâu như vậy, mà chưa từng hỏi tên cô bé. Nàng định mở miệng, nhưng phát hiện m.á.u đã trào ra khóe môi, không thể nói thành lời.
Thôi vậy, không biết thì không biết.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Dù sao, ngay cả tên mình nàng cũng sắp quên mất.
Tên nàng… nàng tên là gì nhỉ?
Sương mù tràn ngập núi rừng, trắng xóa cuồn cuộn như biển cả. Nàng mơ hồ nghe thấy có tiếng người.
Dường như có một ông lão tóc bạc ôm một cô bé buộc tóc hai bên, ngồi trong sân, dạy từng nét chữ.
“Xuất kỳ đông môn, hữu nữ như vân. Tuy tắc như vân, phỉ ngã tư tồn…”
“Đúng rồi, viết rất đẹp, không hổ là phúc tinh của nhà họ Mạc, Mạc gia có mây lành giáng thế!”
Tiếng cười dần tan biến, chỉ còn lại vết mực mới trên giấy.
Là hai chữ hơi trẻ con, xiêu vẹo:
Như Vân.