Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 253: Ngoại truyện về Tiêu Trục Phong: Lạc Diệp Trục Phong Khinh (3)

Cập nhật lúc: 2025-01-28 22:30:08
Lượt xem: 8

Trong con hẻm, Bùi Vân Thục trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt.

Nàng và Phương Tư ra ngoài mua đồ, để lại Quỳnh Ánh ở nhà trông Bảo Châu. Khi bước ra từ cửa hàng, nàng chợt nhớ mình để quên một món đồ bên trong. Phương Tư quay lại lấy, còn nàng chờ dưới lầu. Không ngờ lại gặp Mục Thịnh.

Văn Quận Vương Mục Thịnh – người từng là phu quân của nàng, cũng là kẻ đã cùng chung gối chăn trong quá khứ.

Khi trước, vì chuyện “Tiểu Nhi Sầu” của Mạnh Tịch Nhan, nàng và Mục Thịnh đã hòa ly. Ban đầu, nàng không nghĩ mọi chuyện sẽ diễn ra thuận lợi như vậy. Duyên phận giữa hai gia tộc đôi khi không chỉ là chuyện của hai người mà còn liên quan đến lợi ích của cả hai gia tộc.

Nhưng Mục Thịnh lại chẳng nói gì, không làm khó nàng, thậm chí để nàng mang Bảo Châu đi.

Sau này, nàng mới biết, Bùi Vân Ánh đã tìm gặp Mục Thịnh, không rõ đã nói gì với hắn.

Có thể khiến Mục Thịnh im miệng, chắc chắn Bùi Vân Ánh đã nắm được điểm yếu của hắn. Lúc đó, Bùi Vân Thục chỉ một lòng nghĩ đến Bảo Châu, không muốn dây dưa với hắn, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi hang sói mang tên Văn Quận Vương phủ kia.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Sau khi hòa ly, Bùi Vân Ánh lại sắp xếp một ngôi nhà khác cho nàng, có hộ vệ trông coi, từ đó nàng chưa từng gặp lại Mục Thịnh.

Người chồng cũ đã lâu không gặp nay xuất hiện trước mắt, nhưng chẳng còn hào nhoáng như trước. Khuôn mặt hắn tiều tụy, trang phục lẫn tùy tùng đều không thể so với ngày xưa. Khi một người đàn ông rơi vào cảnh suy sụp, đến cả dáng vẻ ngạo mạn cũng chẳng còn.

Khi nhìn thấy nàng, mắt hắn sáng lên, gọi một tiếng “Phu nhân”, rồi bất ngờ nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng vào con hẻm bên cạnh.

Nàng vùng vẫy một lúc mới giật được tay ra, giận dữ hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”

“Phu nhân,” Mục Thịnh nhìn nàng chăm chú, ánh mắt lộ ra chút kỳ lạ, “đã lâu không gặp, nàng thực sự khác trước rất nhiều.”

Trong quá khứ, ở Văn Quận Vương phủ, nàng không hề để tâm đến hắn, ngày ngày lạnh nhạt, xa cách, chẳng hề dịu dàng hay chu đáo như những tiểu thư khuê các khác. Nhưng nay, sau bao ngày không gặp, Bùi Vân Thục sau hòa ly lại diện những bộ y phục tươi sáng, ánh mắt long lanh đầy thần thái, dường như đã trở thành một con người khác.

“Ta không còn là phu nhân của ngươi nữa.” Nàng lạnh lùng nói, “Quận vương xin hãy tự trọng.”

Nàng càng như vậy, trong lòng Mục Thịnh càng thấy không thoải mái.

Từ sau khi hòa ly, vì bị Bùi Vân Ánh uy hiếp, hắn đành nhượng bộ, trở thành trò cười trong cả Kinh thành. Nay, sau khi tân đế lên ngôi, kẻ như hắn lập tức lâm vào nguy cảnh, thế lực lung lay. Đám người gió chiều nào che chiều đó trong Kinh thành nhận thấy tình hình bất lợi liền tránh hắn như tránh rắn độc. Vốn dĩ hắn chẳng có tài cán gì, trước đây chỉ dựa vào tước vị tổ tiên để lại mà vênh váo. Nay tước vị bị tước bỏ, tình cảnh chẳng còn như xưa, chẳng bao lâu nữa Mục gia sẽ hoàn toàn suy tàn.

Khi một người đàn ông đã suy sụp lại bắt gặp người vợ cũ giờ đây rạng rỡ, sống tốt hơn trước, cảm giác không cam tâm trong lòng sẽ bộc phát mạnh mẽ.

Hắn giả vờ nở một nụ cười thân thiết: “Vân Thục, chúng ta từng là vợ chồng ân ái, tại sao nàng phải nói lời xa lạ đến vậy?”

Hắn tiến lên định nắm tay nàng, nhưng nàng lập tức lùi lại một bước.

Bàn tay hắn lơ lửng giữa không trung, hắn ngước lên nhìn nàng, lại đổi sang vẻ mặt đầy tình cảm: “Vân Thục, con gái của chúng ta bây giờ thế nào rồi? Nghe nói nàng đặt tên con là Bảo Châu, tên hay lắm… Kể từ khi con bé ra đời, người làm cha như ta chưa từng được bế con một lần. Con bé giờ ở đâu? Ta muốn gặp con…”

Sắc mặt Bùi Vân Thục biến đổi: “Ngươi tránh xa Bảo Châu ra!”

“Tại sao ta phải tránh xa con bé? Ta là cha của con bé mà.” Hắn mỉm cười, giọng điệu ngọt ngào: “Vân Thục, thực ra chuyện ‘Tiểu Nhi Sầu’ ngày đó đúng là lỗi của ta. Ta xin lỗi nàng. Sau này mỗi lần nghĩ đến, ta đều cảm thấy hối hận… Nàng và ta còn có Bảo Châu, con bé cần một người cha. Hay là chúng ta tái hợp, gương vỡ lại lành đi…”

“Gương vỡ lại lành?”

“Đúng vậy, vợ chồng từng đầu ấp tay gối, chẳng lẽ lại không còn chút tình cảm nào sao…”

Bùi Vân Thục nhìn khuôn mặt giả bộ thâm tình trước mặt, vừa cảm thấy nực cười, vừa cảm thấy ghê tởm.

Khi còn ở Văn Quận Vương phủ, Mục Thịnh hiếm khi cho nàng một vẻ mặt tử tế. Cuộc hôn nhân của họ chẳng liên quan gì đến hai chữ “tình cảm”. Nàng biết rõ lý do hắn dây dưa với nàng ờ đây. Không phải vì tình cũ, mà là vì hắn suy tàn, còn đệ đệ nàng là Bùi Vân Ánh lại đang phục vụ trước mặt thiên tử, tiền đồ rộng mở, nên hắn muốn dựa hơi.

“Xin lỗi,” nàng lạnh lùng nói, “ta không có chút hứng thú nào với việc gương vỡ lại lành cùng ngươi. Nữ tỳ của ta còn đang chờ dưới lầu, xin ngươi rời đi.”

Hai lần bị từ chối thẳng thừng, lại thấy thái độ nàng kiên quyết, sắc mặt Mục Thịnh trở nên khó coi.

“Ta là cha của Bảo Châu, tại sao ngươi bảo ta rời đi?” Hắn túm lấy tay nàng, siết chặt đến mức cổ tay nàng dần trở nên tím tái. Nàng giãy giụa không thoát, giận dữ hét lên: “Buông ra, Mục Thịnh! Ngươi đừng quá đáng!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-253-ngoai-truyen-ve-tieu-truc-phong-lac-diep-truc-phong-khinh-3.html.]

“Quá đáng?” Hắn bật cười lạnh, “Ta còn có thể quá đáng hơn nữa!” Nói rồi, hắn cúi người, định hôn lên cổ nàng.

Bùi Vân Thục giật mình, cảm thấy nhục nhã vô cùng, đang vùng vẫy kịch liệt thì đột nhiên hành động của hắn khựng lại.

Nàng ngẩng đầu lên, thấy trên cổ Mục Thịnh, một lưỡi d.a.o đen tuyền đang kề sát. Lưỡi d.a.o sắc lạnh, nhưng ánh mắt của người cầm d.a.o còn lạnh hơn.

“... Tiêu phó sử?”

Người đến là Tiêu Trục Phong.

Mục Thịnh cũng nhận ra sát khí phía sau, vội vàng giơ tay lên. Tiêu Trục Phong lạnh lùng đá hắn một cái, khiến hắn ngã nhào xuống đất.

“Nàng có sao không?” Tiêu Trục Phong cau mày hỏi.

Bùi Vân Thục vẫn còn hoảng hốt, lắc đầu, sau đó nhìn hắn: “Sao ngài lại ở đây?”

“Nghe thấy tiếng nàng, nên qua xem.”

Hai người nói chuyện với nhau tự nhiên, không để ý đến ai khác, nhưng trong mắt Mục Thịnh, đó lại là một cảnh khác. Hắn nhìn người đàn ông trước mặt, cả người toát ra sự lạnh lùng đáng sợ, nhưng khi nói chuyện với Bùi Vân Thục, giọng điệu lại quan tâm, dịu dàng.

Ghen tuông, không cam lòng và tức giận trào dâng trong lòng hắn. Mục Thịnh bỗng hiểu ra điều gì đó, mặt hắn đỏ bừng vì xấu hổ, giận dữ chỉ vào vợ cũ, nói: “Hèn chi ngươi cứ tỏ ra mình là liệt nữ trinh tiết, hóa ra đã sớm trèo cành cao mới! Gian phu dâm phụ , vô liêm sỉ!”

Bùi Vân Thục tức giận: “Im miệng! Ngươi nói năng hàm hồ cái gì vậy?”

“Hàm hồ chỗ nào?” Mục Thịnh liếc nhìn Tiêu Trục Phong, thấy dáng vẻ cao lớn, gương mặt anh tuấn, lại càng gai mắt, nói không chọn lời: “Ngươi là một con đàn bà lăng loàn, nói không chừng ngay từ khi còn ở Văn Quận Vương phủ, ngươi đã thông dâm với hắn rồi! Ngay cả Bảo Châu, ai biết được có phải con của ta hay không? Đồ tiện nhân!”

Hắn bôi nhọ nàng đã đành, còn sỉ nhục cả Bảo Châu. Bùi Vân Thục tức đến cả người phát run.

“Xoẹt” một tiếng, lưỡi d.a.o lại kề sát cổ hắn. Mục Thịnh bất động, ánh mắt người đàn ông nhìn hắn đầy sát khí.

“Câm miệng.”

Cảm giác lạnh lẽo từ lưỡi d.a.o khiến cơn giận của hắn nguội đi phần nào. Hắn nhận ra mình đã lỡ lời.

Hắn biết, kể từ khi gả vào Văn Quận Vương phủ, Bùi Vân Thục gần như không bước ra khỏi nhà. Làm sao nàng có thể tư thông với người khác? Bảo Châu đích thực là con gái hắn. Nhưng hắn không chịu được. Vì sao nàng hòa ly rồi vẫn có thể tìm được một người đàn ông trẻ tuổi, anh tuấn hơn hắn? Vì sao nàng vẫn sống tốt như vậy? Nàng đáng ra phải tiều tụy, đau khổ, ngày ngày khóc than vì không quên được hắn. Khi gặp lại hắn, nàng phải ngập ngừng, không dứt khoát.

Không phải như bây giờ, khi hắn suy sụp, còn nàng thì khinh bỉ hắn. Đây không phải là điều hắn muốn thấy.

Mục Thịnh nhìn Bùi Vân Thục, bỗng bật cười.

Bùi Vân Thục nhíu mày: “Ngươi cười cái gì?”

Mục Thịnh bật cười lạnh lùng, nhưng lời nói sau đó lại đầy cay nghiệt: “Ta cười ngươi ngu xuẩn. Ngươi là một kẻ phụ nữ bị bỏ rơi, lại còn mang theo con gái riêng. Trong Thịnh Kinh này, nhà nào tốt lành cần ngươi chứ? Có muốn cũng chỉ vì tiền bạc, hoặc chỉ là đùa cợt ngươi mà thôi. Bùi Vân Thục, ngươi đừng tưởng ngươi có thể trèo cao, cẩn thận cuối cùng chẳng được gì, chỉ thành trò cười cho thiên hạ!”

Lời vừa dứt, lưỡi d.a.o trên cổ hắn lập tức ấn mạnh hơn, một vệt m.á.u từ cổ chảy ra, khiến hắn rụt người lại, vội ngậm miệng.

Bùi Vân Thục bước tới, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn:

“Dù người khác muốn gì từ ta, là vì tiền tài hay đùa cợt, cũng không liên quan đến ngươi.”

Nàng nén giận nói tiếp: “Kết hôn với ngươi là việc kinh tởm nhất ta từng làm trong đời.”

“Ngươi!” Mục Thịnh nghiến răng, tức tối nói: “Ngươi đừng quên, ta là cha của Bảo Châu. Sau này ngươi muốn tái giá, có người đàn ông nào đồng ý làm cha cho con gái kẻ khác chứ?”

Một giọng nói vang lên, ngắt lời hắn:

“Ta đồng ý.”

Loading...