Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 252: Ngoại truyện về Tiêu Trục Phong: Lạc Diệp Trục Phong Khinh (2)

Cập nhật lúc: 2025-01-28 22:30:06
Lượt xem: 10

Bùi Vân Thục mười tám tuổi, được nuôi dưỡng trong khuê phòng, thoạt nhìn chẳng khác gì những tiểu thư khuê các khác: nhạt nhẽo, trầm lặng, dịu dàng. Nhưng đặc biệt ở chỗ, nàng rất tốt tính, không bao giờ khắt khe với người dưới. Thậm chí khi bị bắt nạt, nàng cũng không cãi lại.

Cuộc sống của Bùi Vân Thục ở Bùi Phủ không hề tốt đẹp.

Dù là đích nữ của Bùi gia, nhưng sau một năm mẹ ruột qua đời, cha nàng là Bùi Lệ đã cưới người mới. Chủ mẫu Giang Uyển ngoài mặt hiền từ nhưng tâm địa cay nghiệt, còn thiếp thất Mai thị thì không dễ đối phó. Bùi Lệ lại là người lạnh nhạt, vô tình. Ở Bùi Phủ, tuy Bùi Vân Thục không thiếu ăn mặc, nhưng cuộc sống vô cùng khó khăn.

Tiêu Trục Phong lớn lên ở Từ Ấu Cục, sau này lại theo Nghiêm Tự bôn ba, rất giỏi nhìn sắc mặt người khác, thấy Bùi Vân Thục sống như vậy trong Bùi Phủ, không khỏi cảm thán.

Hắn từng nghĩ các tiểu thư nhà giàu không phải cúi đầu trước ai, nhưng hóa ra, bất kể ở đâu, nghịch cảnh luôn tồn tại.

Nhưng Bùi Vân Thục lại rất thông suốt.

Ngoài việc lo lắng cho đệ đệ, phần lớn thời gian, nàng đều bình thản, không để tâm. Sự châm chọc của Giang Uyển, nàng giả vờ không nghe thấy. Sự khiêu khích của thiếp thất, nàng chỉ nhẹ nhàng hóa giải. Ngay cả sự lạnh nhạt của cha ruột, nàng cũng nhìn thấu, không đặt nặng trong lòng.

Nàng sống rất nghiêm túc, rất cố gắng, như thể đang chờ đợi một ai đó trở về, không muốn trở thành gánh nặng, vì vậy nàng nỗ lực làm hết khả năng của mình.

Một lần, không rõ vì chuyện gì, Mai di nương và bà v.ú trong viện của chủ mẫu mới xảy ra cãi vã. Bùi Vân Thục tình cờ đi ngang qua, trong lúc tranh cãi, giỏ đồ ăn chứa bát nước đường nóng sôi suýt bị hất lên mặt nàng. Tiêu Trục Phong lập tức lao tới, lấy thân mình che chắn, đỡ lấy bát nước nóng ấy thay nàng.

Nhiệm vụ của hắn ở Bùi Phủ là âm thầm bảo vệ Bùi Vân Thục.

Sau đó, người của Bùi Lệ tới, giải quyết sự việc. Tiêu Trục Phong trở về viện, tiếp tục canh gác, không ngờ đến chiều tối lại có người tìm mình.

“Ta tìm ngươi đã lâu rồi,” Bùi Vân Thục nói, “cuối cùng cũng tìm được.”

Tiêu Trục Phong giật mình, suýt chút nữa đưa tay chạm lên mặt, nghĩ rằng lớp mặt nạ da người đã bị lộ.

“Ngươi bị thương rồi, đúng không?” Nàng đưa một lọ thuốc vào tay hắn. “Vừa nãy ta đã nhìn thấy rồi. Nước nóng như vậy chắc chắn sẽ làm tay ngươi bị bỏng, chắc rất đau, có thể để lại sẹo. Lọ thuốc này rất tốt, nhớ bôi nhé.”

“Vừa nãy, đa tạ ngươi.”

Nàng mỉm cười, khẽ gật đầu với hắn rồi xoay người rời đi.

Tiêu Trục Phong nhìn lọ thuốc trong tay, mím môi.

Hắn đã bị thương rất nhiều lần, chút bỏng này chẳng đáng gì. Trước đây, mỗi khi bị thương, không ai quan tâm hỏi han, càng không ai để ý xem hắn có đau hay không. Thầy của hắn luôn dạy rằng phải cứng cỏi, kẻ sợ đau sẽ không thể đi được xa.

Chỉ có những cô gái được nuôi dưỡng trong khuê phòng mới quan tâm đến chuyện có để lại sẹo hay không.

Trong lòng hắn khẽ cười nhạo, nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên có người đưa thuốc cho hắn, nên hắn giữ lại.

Bùi Vân Thục đã mười tám tuổi, ở Thịnh Kinh, các cô gái độ tuổi này phần lớn đã bàn chuyện hôn nhân.

Nghe nói Bùi Lệ cũng đang tìm một gia đình thích hợp cho nàng.

Lá ngô đồng trong viện đã ngả vàng, Bùi Vân Thục bảo tỳ nữ nhặt một số lượng lớn lá, bắt chước các văn nhân mặc khách viết chữ lên đó. Viết xong, nàng đứng trên lầu nhỏ rải lá xuống, rồi tự mình kéo váy xuống dưới nhặt lại.

Có một lần nàng thiếu mất một chiếc lá, tìm mãi không thấy. Nàng nghĩ trên lá không ghi tên ai, nên cũng bỏ qua.

Sau đó, Tiêu Trục Phong đi tuần vào ban đêm, nhìn thấy chiếc lá ấy nằm ở chỗ cao trên tường viện, có lẽ lúc Bùi Vân Thục rải xuống đã vô tình để nó rơi lên đó.

Hắn cúi đầu nhìn, thấy trên chiếc lá ngô đồng ấy có từng dòng chữ nhỏ nhắn, thanh thoát.

拭翠敛双蛾,为郁心中事。搦管下庭除,书就相思字……

天下有心人,尽解相思死。天下负心人,不识相思意……

Hắn không biết nhiều về thơ ca, nên đã lật tìm trong sách vở mới biết bài thơ này xuất phát từ một vị Thượng thư triều trước. Tương truyền, vị Thượng thư từng dựa vào cửa chùa, bất ngờ có một chiếc lá ngô đồng rơi xuống lòng. Trên chiếc lá ấy viết chính bài thơ này. Ông giữ chiếc lá lại, sau này kết hôn với một người phụ nữ, hóa ra chính người phụ nữ ấy là tác giả của bài thơ.

Có lẽ Bùi Vân Thục, vì nghĩ đến hôn sự và tương lai, đã cố tình viết bài thơ này lên chiếc lá.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-252-ngoai-truyen-ve-tieu-truc-phong-lac-diep-truc-phong-khinh-2.html.]

Lẽ ra hắn nên vứt chiếc lá ấy đi, nhưng không hiểu sao, hắn lại nhặt lên, kẹp vào trong một cuốn sách.

Xu Mật Viện có nhiệm vụ mới, hắn phải đi xa một chuyến. Nhiệm vụ ở Bùi Phủ được giao lại cho một người khác. Khi hắn rời đi là vào một đêm tối, vội vàng đến mức không kịp nhìn nàng lần cuối. Đến khi hắn trở về Thịnh Kinh, Bùi Vân Thục đã xuất giá.

Nàng đã được gả vào Văn Quận Vương phủ.

Tiêu Trục Phong vẫn luôn ít nói, lần đầu tiên hỏi Nghiêm Tự một câu không liên quan đến nhiệm vụ: “Thầy, tại sao người không ngăn cản?”

Văn Quận Vương Mục Thịnh là người thế nào, ai ở Thịnh Kinh cũng biết. Bùi Vân Thục gả cho một người như vậy, thì có thể là kết cục tốt đẹp gì?

“Làm sao ngươi biết ta không ngăn cản?” Nghiêm Tự lạnh lùng trả lời, ánh mắt sẹo của ông trong ánh lửa trông càng thêm sắc lạnh.

Hóa ra ban đầu, Bùi Lệ định đưa Bùi Vân Thục vào cung.

Bùi Vân Ánh cũng biết chuyện này, nên đã liều mạng đi tìm chứng cứ từ gia tộc ngoại tổ của mẹ kế, cố gắng giao dịch với Bùi Lệ.

Nhưng không biết Bùi Lệ đã nói gì với Bùi Vân Thục. Nghĩ kỹ lại thì cũng dễ hiểu, điều duy nhất có thể đe dọa được nàng chính là Bùi Vân Ánh. Kết quả là, Bùi Vân Thục chấp nhận mọi sự an bài. Nàng không vào cung, có lẽ vì Bùi Lệ cũng sợ rằng nếu chọc giận Bùi Vân Ánh, y sẽ làm ra chuyện lưỡng bại câu thương. Cuối cùng, Bùi Lệ chọn cách lùi một bước, gả nàng vào Văn Quận Vương phủ.

Cứ thế, nàng bị gả đi.

Người con gái từng viết trên lá ngô đồng từng có bao nhiêu mong đợi vào tình yêu, cứ như thế gả cho một vị Vương gia chẳng ra gì.

Tiêu Trục Phong mở cuốn sách ra, nhìn chiếc lá ngô đồng kẹp bên trong, lòng bỗng nặng nề chùng xuống.

Bùi Vân Ánh trở về Thịnh Kinh. Hai người từ chỗ không ưa nhau, dần dần miễn cưỡng hợp tác, rồi trở thành đồng đội đáng tin cậy của nhau. Hắn luôn cố tình dò hỏi từ Bùi Vân Ánh về tình hình của Bùi Vân Thục: nàng gầy đi không, nàng có ốm không, nàng có bị uất ức ở Văn Quận Vương phủ hay không.

Bùi Vân Ánh là người cực kỳ tinh ý, hiểu lòng người. Chỉ cần chút dấu vết nhỏ, y cũng có thể nhìn thấu. Huống chi Tiêu Trục Phong che giấu chẳng hề khéo léo.

"Ngươi thích tỷ tỷ của ta đúng không?"

"Không phải."

"Nếu không thì ngươi đi xa như vậy mua vải cho tỷ ấy làm gì?"

"Tiện đường."

"Tiêu Nhị, sao ngươi không xuống tay?"

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Hắn trầm mặc.

Thực ra, hắn không phải đã thích Bùi Vân Thục trong những ngày ở phủ Chiêu Ninh Công. Dù khi đó ngày nào cũng nhìn thấy nàng, nhưng hắn chỉ xem nàng là nhiệm vụ cần bảo vệ mà thôi.

Ngược lại, sau khi nàng được gả đi, hắn mới bắt đầu lo lắng cho nàng không ngừng, càng ngày càng sa vào mối bận tâm ấy. Đến khi nhận ra, hắn mới hiểu đó chính là động tâm.

Người hắn thích đã là vợ người khác, hắn chỉ có thể âm thầm bảo vệ, âm thầm dõi theo, giống như những ngày còn ở phủ Chiêu Ninh Công.

Bùi Vân Ánh luôn hỏi hắn, tại sao khi Bùi Vân Thục đã hòa ly, hắn lại không bày tỏ lòng mình với nàng. Mỗi lần hắn chỉ im lặng, lảng tránh vấn đề.

Là thiên chi kiêu tử sinh ra đã ngậm thìa vàng như Bùi Vân Ánh, làm sao hiểu được Từ Ấu Cục là nơi thế nào? Hắn không có cha mẹ, không người thân, cứ thế đi theo Nghiêm Tự. Có lẽ một ngày nào đó, hắn sẽ c.h.ế.t dưới mũi tên b.ắ.n lén của kẻ thù. Một người ngay cả bản thân còn không chắc chắn về tương lai, làm sao dám hứa hẹn tương lai cho người khác?

Không thể vì ích kỷ mà buông thả dục vọng của bản thân.

Ngoài cửa, gió thu từng cơn thổi qua, làm cửa sổ khẽ rung. Một cấm vệ từ ngoài bước vào, nói: “Phó sứ, sổ sách biên chế tân binh đã được gửi đến. Đại nhân gọi ngài đến diễn võ trường một chuyến.”

Hắn gập cuốn thơ lại, cất vào ngăn bàn, rồi đứng dậy rời khỏi phòng.

Đang là mùa thu, trên đường phố Thịnh Kinh người qua lại tấp nập. Hắn không cưỡi ngựa, chỉ đi dọc theo con phố. Khi đến một ngã rẽ, đột nhiên hắn nghe thấy một giọng nói quen thuộc:

“Mục Thịnh, ngươi đừng quá đáng quá!”

Tiêu Trục Phong lập tức dừng bước, nhanh chóng quay đầu nhìn vào trong con hẻm.

Loading...