Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 252: Ngoại truyện về Tiêu Trục Phong: Lạc Diệp Trục Phong Khinh (1)

Cập nhật lúc: 2025-01-28 22:30:04
Lượt xem: 5

Gió thu nhè nhẹ, từng chiếc lá ngô đồng rơi rụng.

Thịnh Kinh vào thu, đêm mưa bất chợt mang nỗi u sầu, chỉ sau một đêm, sân phủ Điện Soái đã phủ đầy lá ngô đồng.

Sáng sớm, Đoàn Tiểu Yến dậy cho Chỉ Tử ăn, vừa quét hết lá rụng, một cơn gió thổi qua lại làm nửa cây ngô đồng trút xuống.

Tiêu Trục Phong vừa đến phủ Điện Soái, còn chưa bước vào cửa, một chiếc lá rụng từ trên cao bay là đà rồi khẽ đáp xuống vai hắn.

Hắn khựng lại, đưa tay nhặt chiếc lá khỏi vai.

Đó là một chiếc lá ngô đồng nguyên vẹn, màu xanh ngả sang vàng óng ánh đẹp đẽ, mang theo chút ấm áp rực rỡ của buổi sáng mùa thu.

Hắn cầm chiếc lá, bước vào cửa.

Trong phủ Điện Soái, mấy cấm vệ đang tụ tập ăn sáng và trò chuyện rôm rả, thấy hắn tới liền vội vàng im lặng, tránh sang một bên, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc.

Khác với Bùi Vân Ánh, dù thế nào thì Bùi Vân Ánh vẫn luôn tươi cười, dễ đùa giỡn, đi đến đâu cũng được yêu mến. Cấm vệ trong phủ rất thích nói chuyện với Bùi Vân Ánh. Còn hắn thì khác, khuôn mặt hắn luôn lạnh lùng, ít nói, khiến đám cấm vệ vừa thấy đã không khỏi dè chừng.

Hắn cũng quen rồi.

Về đến phòng, trên bàn hiếm khi không chất đầy công văn. "Thu Thú" đang đến gần, Bùi Vân Ánh bận rộn suốt ngày ở võ trường, còn hắn lại nhàn rỗi – nửa năm Bùi Vân Ánh đi Tô Nam, mọi chuyện ở Điện Tiền Ban đều do hắn xử lý. Giờ hiếm khi được rảnh rỗi, hắn không dại gì mua thêm việc vào mình.

Tiêu Trục Phong ngồi xuống bên cửa sổ, cầm lấy một cuốn thơ đặt ở góc bàn, nhét chiếc lá vàng vừa nhặt vào giữa những trang sách.

Trong cuốn sách, đã có không ít lá khô được ép vào, khiến tập thơ vốn đã dày nay lại càng thêm nặng nề, tựa như cất giấu rất nhiều bí mật của mùa thu.

Đoàn Tiểu Yến từng vô tình mở cuốn thơ này, thấy bên trong ép đầy lá khô thì kinh ngạc vô cùng, không nhịn được mà hỏi anh: "Ca, sao huynh lại có sở thích kỳ lạ thế này, nhét đầy lá cây vào sách làm gì?"

Văn nhân nhã sĩ ở Thịnh Kinh có lẽ thường làm những việc tao nhã như vậy, nhưng hắn chỉ là một võ tướng, không phải người thanh nhã, hành động này trông có chút lạc điệu.

Tiêu Trục Phong quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong sân sâu vắng lặng, lá ngô đồng đã rụng hết, gió tây lạnh lẽo thổi những cành trơ trụi đung đưa trong không trung.

Hắn thích thu thập lá rụng.

Là vì hắn từng nhận được một chiếc lá rụng.

Một chiếc lá viết đầy tâm sự thiếu nữ, nét chữ thanh thoát như chính người đã viết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-252-ngoai-truyen-ve-tieu-truc-phong-lac-diep-truc-phong-khinh-1.html.]

Tiêu Trục Phong là một cô nhi.

Có một người phụ nữ phát hiện ra hắn bên bờ sông khi đang giặt quần áo. Lúc đó, hắn chỉ được bọc trong một mảnh vải rách, không có bất kỳ tín vật nào để lại. Người phụ nữ ấy đã mang hắn đến Từ Ấu Cục, hắn cứ thế lớn lên ở đó.

Từ Ấu Cục nhận nuôi tất cả những đứa trẻ bị bỏ rơi ở Thịnh Kinh. Khi đến tuổi, những đứa trẻ này hoặc phải tự mình tìm kế sinh nhai, hoặc nếu may mắn, sẽ được người khác nhận nuôi. Tiêu Trục Phong ở Từ Ấu Cục đến năm năm tuổi, vẫn chưa có tên.

Một ngày nọ, một người đàn ông đến Từ Ấu Cục để chọn trẻ. Ông ta có một vết sẹo dữ tợn nơi khóe mắt, ánh mắt sắc bén như chim ưng khiến bọn trẻ đều kinh sợ, chỉ có Tiêu Trục Phong là không tránh né, chỉ lặng lẽ nhìn lại.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Người đàn ông có vẻ bất ngờ, sau đó chỉ tay vào hắn, để lại mười lượng bạc rồi mang hắn đi.

Khi về nhà, ông hỏi hắn tên gì, hắn chỉ lắc đầu.

Những đứa trẻ ở Từ Ấu Cục, nếu nhớ tên thì dùng tên cũ, còn hắn từ khi sinh ra đã không biết cha mẹ là ai, nên không biết mình tên gì.

Người đàn ông nhìn anh hồi lâu, rồi lạnh lùng nói: "Tiêu tiêu lệ độc linh, lạc diệp trục phong khinh." Nếu đã không có tên, từ nay gọi là Tiêu Trục Phong đi.”

Tiêu Trục Phong.

Hắn rất thích cái tên này, mang theo cảm giác như lá rụng theo gió, phảng phất nỗi sầu ly biệt.

Người mang hắn đi tên là Nghiêm Tự, sau này trở thành thầy của hắn.

Nghiêm Tự dạy hắn đọc chữ, học sách, cũng dạy hắn võ nghệ. Ông làm quan ở Xu Mật Viện, nhưng ông còn âm thầm điều tra những vụ án cũ. Nghiêm Tự nhận nuôi một nhóm cô nhi, bọn trẻ này không vướng bận gia đình, làm việc cho ông, có c.h.ế.t cũng không ai hay biết, như những ngọn cỏ héo úa mùa thu.

Tiêu Trục Phong là người xuất sắc nhất trong số đó.

Hắn ít nói, thường lặng lẽ ở một góc, nhưng khi ra tay thì lạnh lùng, không màng hậu quả, rất hợp làm tử sĩ. Năm mười hai tuổi, hắn đã có thể tự mình thực hiện nhiệm vụ, được Nghiêm Tự xem như tâm phúc để bồi dưỡng.

Năm mười sáu tuổi, hắn nhận được một nhiệm vụ.

Nhiệm vụ này khác với những lần trước, không cần g.i.ế.c người, cũng không cần mạo hiểm. Đó là bảo vệ một người ở phủ Chiêu Ninh Công.

Người ấy tên là Bùi Vân Thục.

Sau này, Tiêu Trục Phong mới biết, thầy của hắn, Nghiêm Tự, khi còn trẻ từng có một mối tình, nhưng người ấy đã gả cho người khác rồi mất sớm, để lại hai đứa con. Người con trai gần đây đã rời Thịnh Kinh ra ngoài, Nghiêm Tự muốn hắ cải trang vào phủ Chiêu Ninh Công, âm thầm bảo vệ con gái của người ấy – tiểu thư của Bùi phủ, Bùi Vân Thục.

Tiêu Trục Phong vì thế mà vào Bùi Phủ.

Hắn cải trang thành một gương mặt tầm thường đến mức không ai muốn nhớ, dùng rất nhiều cách, cuối cùng trở thành hộ vệ bên cạnh Bùi Vân Thục.

Hắn gặp được Bùi Vân Thục.

Loading...