Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 251: Ngoại truyện về Bùi Vân Ánh: Tháp (2)

Cập nhật lúc: 2025-01-28 22:30:02
Lượt xem: 13

Hắn từng nghĩ đủ loại thân phận của nàng: người của Thái tử, Tam Hoàng tử, hay thậm chí Lương Minh Đế. Nhưng không ngờ, nàng chỉ là một nữ y bình dân, một thân một mình đến kinh thành để báo thù cho gia đình. Không có chỗ dựa, không ai nâng đỡ, nàng lừa hắn bằng cách dựng lên một nhân vật "đầy quyền uy" để làm người chống lưng cho mình.

Tất cả chỉ để trả thù.

Khi bị dồn đến đường cùng, con người thường trở nên điên cuồng. Khói hương pha thuốc mê bị cắt làm đôi, con d.a.o găm của nàng yếu ớt như chính bản thân nàng, ánh lửa chiếu lên lớp bùn đất vương vãi trên sàn nhà. Nàng ngồi giữa cảnh tượng tan hoang, giọng nói nghẹn ngào cố kìm nén:

"Ta không cần công bằng, ta có thể tự tìm lấy công bằng cho mình."

Hắn khựng lại.

Người con gái trước mặt bỗng chốc trùng khớp với thiếu niên năm xưa trong từ đường.

Năm ấy, hắn cũng như nàng, chẳng có gì ngoài bản thân.

Dòng thời gian trôi nhanh như nước, hắn gần như đã quên cảm giác của mình năm 14 tuổi là như thế nào, nhưng giờ đây, hắn nhìn thấy bóng dáng của chính mình năm đó trong nàng.

Vì vậy, hắn đưa cho nàng một chiếc khăn tay.

Đêm giao thừa, pháo hoa trên Đức Xuân Đài sẽ kéo dài rất lâu. Khi hắn về đến nhà, trời đã rất khuya. Bùi Vân Thục và Bảo Châu đều đã ngủ, hắn bước vào thư phòng, nhìn tòa tháp gỗ trên án thư đã lâu không đụng đến.

Hắn ngồi xuống. Đêm đó, tòa tháp gỗ trong thư phòng hắn có thêm một mảnh gỗ mới.

Rất lâu sau, khi hắn và Lục Đồng đã thành vợ chồng, các cấm vệ của Điện Tiền Ti ngồi uống rượu trò chuyện, bàn về việc nước mắt phụ nữ có tác động gì tới đàn ông hay không. Hắn đi ngang qua, bị thuộc hạ gọi lại, hỏi đáp án của vấn đề này.

Hăn trả lời: “Còn tùy người.”

Có người hỏi thêm: “Nước mắt của Lục Đại phu thì sao?”

Một cấm vệ khác cười hùa: “Lục Đại phu làm gì mà khóc được chứ!”

Lục Đồng hành sự luôn điềm tĩnh, lạnh lùng, quả thực không giống người sẽ rơi nước mắt.

Bùi Vân Ánh không trả lời, nhưng trong đầu lại hiện lên giọt nước mắt đêm giao thừa hôm ấy.

Hắn nghĩ, nước mắt của cô, thực ra hắn hoàn toàn không chống đỡ nổi.

Dường như từ đêm giao thừa ấy, tòa tháp gỗ mà hắn đã lâu không xếp lại, dần dần lại càng cao lên.

Lục Đồng bị phân tới Nam Dược Phòng hái Hồng Phương Tự, bị Chu Mậu giày vò, bị Thôi Mân của Y Quan Viện cố tình giao cho nhiệm vụ khám bệnh cho Kim Hiển Vinh… Nàng luôn gặp phải rất nhiều rắc rối, mà phần lớn rắc rối lại do chính nàng tự tìm đến. Hắn đứng ngoài quan sát, muốn làm người ngoài cuộc vô tình, nhưng mỗi lần lại không tự chủ được mà để ý đến nàng.

Tâm trạng của hắn đối với Lục Đồng rất phức tạp.

Một mặt hắn cảm thấy nàng tự phụ, đối đầu với nhà họ Thích chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Mặt khác, trong lòng hắn lại có một niềm tin kỳ lạ rằng, chỉ cần nàng muốn, nàng nhất định sẽ thành công.

Chỉ là hắn vẫn không tránh khỏi lo lắng, vì vậy hắn âm thầm giúp đỡ nàng. Dường như hắn đã ký thác lên nàng một loại kỳ vọng nào đó, để rồi chính hắn tự vượt quá giới hạn của chính mình: Đi tới thôn Mãng Minh, kể chuyện của nhà họ Dương…

Tòa tháp gỗ bị nàng xô ngã thành một đống ngổn ngang. Một số việc từ khoảnh khắc ấy đã vượt khỏi tầm kiểm soát.

Tiêu Trục Phong nhìn thấu tất cả, luôn chế giễu và châm biếm, nhưng hắn chẳng để tâm.

Cho đến cuộc săn ở ngoại thành.

Khi nhìn thấy Lục Đồng bị thương, cơn giận của hắn khiến hắn suýt chút nữa đã rút đao g.i.ế.c Thích Ngọc Đài ngay tại chỗ. Hắn không thể chịu được cảnh Lục Đồng phải thấp hèn trước mặt người khác, không chịu được việc nàng nhẫn nhục, cúi đầu trước kẻ thù. Người mà hắn muốn bảo vệ, dựa vào đâu phải bị người ta giẫm đạp?

Cảm xúc rung động này, hắn không thể phủ nhận.

Bùi Vân Ánh muốn giúp nàng báo thù, nhưng bị nàng từ chối thẳng thừng. Lục Đồng luôn từ chối sự giúp đỡ của người khác. Hắn bao nhiêu lần đến gần, lại bấy nhiêu lần bị nàng đẩy ra. Tòa tháp gỗ trong thư phòng từng bị nàng xô đổ một lần, hắn không dựng lại nữa, nhưng nỗi muộn phiền trong lòng chẳng giảm đi chút nào.

Nàng trở thành một bài toán khó mới.

Trên đời luôn có rất nhiều vấn đề khó giải. Người ta từng nói đàn ông khó hiểu lòng phụ nữ, mà Lục Đồng lại là người phụ nữ khó hiểu nhất.

Có lúc hắn nghĩ rằng có lẽ nàng không đến nỗi vô tình với mình, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, nàng lại vứt lược đi, lạnh lùng đẩy hắn ra.

Hắn không thể hiểu Lục Đồng đang nghĩ gì.

Sau buổi lễ Đại Nặc, Thích Ngọc Đài c.h.ế.t dưới tay cha ruột, Thích Thanh rơi vào đường cùng ngõ cụt. Trong lòng nàng đã có ý muốn chết, định đồng quy vu tận với Thích Thanh. Hắn vội vàng đến ngăn cản Lục Đồng, nhưng khi nhìn vào mắt nàng, hắn bỗng nhiên hiểu ra – nàng hoàn toàn không muốn sống nữa.

May thay, Thường Tiến đưa nàng đến Tô Nam.

Mọi việc đều đã sắp đặt ổn thỏa, hắn không còn gì vướng bận, ở lại Thịnh Kinh để hoàn tất nước cờ cuối cùng cho kế hoạch báo thù đã tính từ lâu.

Những năm Lương Minh Đế tại vị, trong triều đình đầy rẫy nạn tham nhũng, mua quan bán tước. Thái sư Thích Thanh cưng chiều ác tử, bè phái tư lợi, khiến không ít người trong triều bất mãn. Khi quyền lực của Xu Mật Viện và Điện Tiền Ti được hợp nhất, dưới sự dẫn dắt của Ninh vương, việc khởi sự ép cung diễn ra thuận lợi đến bất ngờ.

Tam hoàng tử và thái tử đấu đá lẫn nhau, chưa từng để tâm đến vị nhàn vương này. Trong khi bọn họ chìm đắm trong hưởng lạc, ngài vẫn âm thầm ẩn nhẫn chờ đợi.

Trong lúc hỗn chiến, Lương Minh Đế run rẩy chỉ vào hắn: “Bùi Vân Ánh, ngươi dám phạm thượng tạo phản?”

Hắn nhếch mép cười nhạt: “Nói đến phạm thượng tạo phản, ai sánh được với bệ hạ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-251-ngoai-truyen-ve-bui-van-anh-thap-2.html.]

“Ngươi…”

“Người như ngươi,” Bùi Vân Ánh lạnh lùng nói, “xứng làm vua sao?”

“Vì sao không xứng?” Hoàng đế gào lên giận dữ. “Trẫm thua kém gì Nguyên Bộ? Chỉ vì hắn là thái tử, giang sơn đế vị này sẽ phải thuộc về hắn sao? Hắn có trung thần, có huynh đệ, có mọi thứ tốt đẹp nhất. Phụ hoàng đã lừa ta, nói rằng ta là đứa con ông yêu thương nhất, nhưng thực chất vẫn thiên vị, muốn dành những thứ tốt nhất cho hắn!”

“Tất cả bọn chúng đều đáng chết!”

“Ngày ấy đáng ra trẫm không nên giữ ngươi lại!” Lương Minh Đế thở hổn hển, nhìn Ninh vương đang đến gần với vẻ mặt dữ tợn. “Cả ngươi nữa! Nhẫn nhục bao năm chỉ để đợi hôm nay… Hay cho một nhàn vương!”

“Huynh trưởng thì thế nào?” Ninh vương cười lạnh. “Ngươi nên cảm thấy may mắn vì được hưởng những thứ ngươi ăn cắp được bao nhiêu năm nay.”

“Một tặc tử, mưu toan giang sơn, thật nực cười.”

Lưỡi đao c.h.é.m xuống, mọi oán hận chấm dứt.

Kế hoạch báo thù nhiều năm cuối cùng cũng khép lại. Đại thù đã báo, hắn quay đầu nhìn lại, nhưng dường như chẳng thể nhớ nổi con đường đã đi qua, lòng trống rỗng.

Không biết đêm ấy khi Lục Đồng báo được đại thù, ngẩng đầu nhìn pháo hoa bên bờ Trường Lạc Trì, tâm trạng có giống như hắn hay không.

Hắn xử lý xong hậu sự của Nghiêm Tự tại Thịnh Kinh, Nguyên Lãng lại phái hắn đến Kỳ Thủy. Hắn biết Nguyên Lãng cố ý, vị Ninh vương điện hạ từng đồng hành với hắn nhiều năm, dù đã lên ngôi, vẫn giữ chút tò mò dân dã của ngày xưa.

Hắn tùy ý thuận theo.

Bùi Vân Ánh nghĩ rất rõ ràng, con người khi ở bên nhau, như đối diện nhay mà cùng đi trên một con đường, có người đi nhanh, có người đi chậm.

Nàng đi chậm cũng không sao, hắn sẵn lòng đi thêm vài bước.

Hắn cảm thấy may mắn vì bản thân đã đi thêm vài bước.

Nhờ vậy, hắn mới biết rằng nàng từng đau khổ, cô độc đến thế nào.

Hóa ra nàng luôn đẩy hắn ra là vì trong lòng có nhiều điều khó nói.

Khi còn nhỏ, hắn kiêu ngạo, mắt cao hơn đầu, không muốn giao du với người khác. Mẫu thân từng nói với hắn: “A Ánh, con như vậy sau này sẽ không ai nói chuyện với con đâu.”

“Con không cần.”

“Nhưng mà A Ánh, cuộc đời con người, vui hay không vui, nếu chỉ có một mình nếm trải, sẽ rất cô đơn.”

Lục Đồng từng cô đơn như thế.

May mắn rằng sau này sẽ không như vậy nữa.

Từ nay về sau, dù là vui hay buồn, hợp hay tan, yêu hay hận, hắn cũng sẽ cùng nàng chia sẻ.

Hắn bước vào thư phòng, Lục Đồng đang ngồi trước án thư, chăm chú xây lại tòa tháp gỗ của hắn. Tòa tháp cao ngất thành một khối, nhưng viên gỗ trên cùng mãi không đặt ngay ngắn được. Lặp đi lặp lại vài lần, gương mặt Lục Đồng đã hiện lên vẻ thiếu kiên nhẫn.

Hắn nhếch môi, bước tới sau lưng nàng, nắm lấy tay nàng đặt viên gỗ lên trên, vừa làm vừa nói: “Đừng vội, xây tháp cần tĩnh tâm.”

Nàng bị hắn bao trọn trong vòng tay, đỉnh đầu chạm vào cằm hắn. Nàng khựng lại, rồi cau có nói: “Huynh ở đây thì ta sao tĩnh tâm được?”

“Chậc, nàng đang trách ta làm nàng phân tâm sao?”

“Chẳng lẽ không phải?”

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

“Đều tại gương mặt này của ta.” Hắn cảm thán.

Lục Đồng quay mặt lại, nhíu mày nhìn hắn, một lúc lâu rồi nghiêm túc nói: “Gương mặt này quả thực giống một cố nhân của ta.”

“Cố nhân nào?”

“Cố nhân nợ tiền ta.”

Hắn nhướn mày: “Tiền không có, chỉ có tấm thân này, nàng có muốn không?”

Lục Đồng làm bộ ghét bỏ: “Tạm chấp nhận, mặt mũi cũng được.”

“... Vậy là ta lời rồi.”

Nàng ngước mắt nhìn hắn, nhìn một lúc rồi không nhịn được bật cười.

Bùi Vân Ánh cũng bật cười theo.

Tòa tháp gỗ yên lặng đứng trên bàn, từng được người ta dựng lên từng viên, từng bị người ta lặng lẽ xô đổ, lặp đi lặp lại, trước sau chứng kiến quá khứ và hiện tại của hắn, sự yếu đuối và mạnh mẽ của hắn.

Ngày tháng phía trước còn dài, không dám nói sẽ không còn khúc mắc, nhưng hắn đã lâu không xây tháp nữa.

Nàng là viên gỗ cuối cùng.

Và cũng là viên gỗ nặng nhất.

Loading...