ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 249: Đèn hoa cười 1
Cập nhật lúc: 2025-01-28 22:22:22
Lượt xem: 6
Khi kiệu hoa từ Nhân Tâm Y Quán trên Tây Nhai khởi hành, Bùi phủ cũng náo nhiệt không kém.
Khắp phủ đệ được treo đèn kết hoa, dán đầy chữ Hỷ.
Từ trước đến nay, nơi này luôn mang vẻ tĩnh lặng, đến nỗi vườn hoa cũng không có lấy một bông. Nhưng nay, khi chủ nhân sắp lập gia, không khí bỗng trở nên tưng bừng. Cả một vườn mộc cẩn rực rỡ khoe sắc, chưa kể đến những đồ trang trí sặc sỡ khác được bày biện, khiến các thị vệ từ phủ Điện soái đến đây cũng phải âm thầm bàn tán: "Không ngờ đại nhân ở phủ Điện soái nghiêm trang lạnh lùng là thế, nhưng ở nhà lại yêu thích hoa cỏ cùng các vật trang trí kỳ lạ. Quả nhiên, người không thể chỉ nhìn bề ngoài."
Thanh Phong, đang cài hoa đỏ lên ngực, chỉ im lặng: "..."
Hôn sự của Bùi Vân Ánh tổ chức thật náo nhiệt.
Không bàn đến nhân duyên, hiện tại Bùi Vân Ánh là thân tín được tân hoàng coi trọng, những người muốn kết giao hoặc nhờ vả đều nhiều không đếm xuể. Thiếp mời còn chưa kịp gửi đi, mà quà mừng đã tự động được đưa tới Bùi phủ. Nhiều người còn không quên dặn: "Đến ngày đại nhân thành thân, nhất định đừng quên mời một chén rượu mừng."
Bùi Vân Thục bận rộn đến mức không kịp bổ sung thiếp mời.
Người đến chúc mừng không chỉ có các quan triều đình, mà đông nhất vẫn là các thị vệ Điện Tiền Ti.
Năm trăm con vịt từ Điện Tiền Ti quang quác náo loạn đến tận Bùi phủ, khiến Tiêu Trục Phong nhức đầu đến mức gân xanh trên trán giật giật.
Một vị khách không mấy thân thiết nhìn thấy Tiêu Trục Phong ôm chặt một bé gái suốt dọc đường, liền đùa cợt: "Tiêu phó sứ, ngài thành thân lúc nào vậy? Sao chẳng nghe tin tức gì, giờ đã có con rồi? Ngày trước gặp ngài trên võ trường, thấy phong thái anh tuấn, không ngờ lại là một người cha mẫu mực, nhẫn nại đến vậy. Nếu đổi lại là ta, chắc chắn không làm được."
Tiêu Trục Phong: "..."
Bùi Vân Thục tình cờ nghe thấy, mặt thoáng đỏ, vội vàng bế Bảo Châu ra khỏi lòng Tiêu Trục Phong, ngượng ngùng giải thích.
"Ồ," vị khách ấy cuối cùng cũng hiểu ra, cảm thấy mình thất thố nên vội chữa cháy: "Thì ra là vậy. Nhưng cô bé này có thật sự có nét giống Tiêu phó sứ, ta cứ tưởng..."
Câu nói vừa dứt, bầu không khí càng thêm lúng túng.
Sáng nay Tiêu Trục Phong đến Bùi phủ giúp đỡ, lúc đó Bùi Vân Thục đang bận rộn, còn Bảo Châu thấy Tiêu Trục Phong liền quấn lấy không rời. Thế là hắn bất đắc dĩ trở thành người bảo vệ bất đắc dĩ của cô bé.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Người không rõ sự tình, quả thực sẽ lầm tưởng Bảo Châu là con gái Tiêu Trục Phong.
"Đa tạ Tiêu phó sứ," Bùi Vân Thục ôm Bảo Châu, không thoải mái nói: "Tiền sảnh đã gần xong rồi, ngài có thể đến đó ngồi nghỉ. Chắc là A Ánh cũng sắp về rồi."
Lời vừa dứt, ngoài cửa liền vang lên tiếng pháo nổ rộn ràng, đoàn rước dâu đã về đến phủ.
Bùi Vân Thục mắt sáng lên, vội ôm Bảo Châu ra cửa đón.
Trước cửa Bùi phủ đã tụ tập đông nghịt người đến xem náo nhiệt. Lão Hà mù mắt đứng bên, tay cầm một chiếc thúng lớn, bên trong đựng thóc, tiền xu và các vật tượng trưng may mắn, vừa cầu phúc vừa tung ra xung quanh.
Ngân Tranh đỡ Lục Đồng xuống kiệu. Lục Đồng đội khăn trùm đầu, không thấy được gì, chỉ cảm giác có người nhét vào tay mình sợi dây lụa đồng tâm.
Bùi Vân Ánh cầm đầu dây bên kia, như cảm nhận được sự căng thẳng của nàng, khẽ giật nhẹ một cái. Lục Đồng khựng lại, cũng giật lại một chút như biểu thị đã hiểu. Hắn liền bật cười khẽ, dẫn nàng bước qua bậc cửa và bó cỏ khô tượng trưng cho sự bình an.
Tiếng hoan hô vang lên tứ phía, đặc biệt là từ các cấm vệ trong Điện Tiền Ti. Dù việc Lục y quan cuối cùng lại gả cho cấp trên của mình khiến họ có phần hụt hẫng, nhưng sau đó nghĩ lại, chí ít đại nhân đã "gục ngã" trước Lục y quan. Tương lai sẽ không còn thiếu nữ nào đến Điện Tiền Ti mà để mắt đến một người đã có vợ. Như vậy, chẳng phải cơ hội của họ sẽ nhiều hơn sao? Vì vậy, chúc phúc vẫn là điều nên làm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-249-den-hoa-cuoi-1.html.]
Bùi Vân Thục lại giao Bảo Châu cho Tiêu Trục Phong, tự mình dẫn hai tân nhân vào đại sảnh. Lục Đồng và Bùi Vân Ánh đối mặt nhau, cúi mình bái lạy ba lần, hoàn thành nghi lễ thành thân.
Từ đầu đến cuối, Lục Đồng luôn nắm chặt sợi dây lụa kết trái tim. Chiếc khăn trùm đầu che khuất mọi thứ, bên ngoài lại quá ồn ào, khiến nàng chẳng rõ tình hình ra sao. Ngày trước, ở huyện Thường Vũ, Tô Nam hay Tây Nhai, nàng đã chứng kiến không ít lễ cưới. Nhưng khi đến lượt mình, nàng lại không biết phải làm gì.
Khi nghi lễ hoàn thành, tiếng hò reo vang dội khắp nơi. Có vị khách lớn tiếng trêu ghẹo muốn Bùi Vân Ánh vén khăn trùm đầu của nàng. Nhưng Bùi Vân Ánh chỉ cần liếc mắt một cái, người đó lập tức cứng đờ, không dám nói thêm lời nào.
Hai người được đưa vào phòng tân hôn.
Khi vào phòng tân hôn, cũng có không ít thủ tục cần hoàn thành. Bùi Vân Thục đặc biệt mời những phụ nhân vợ chồng hòa thuận rắc tiền vàng và trái cây may mắn khắp phòng, gọi là “Tát trướng” . Bùi Vân Ánh và Lục Đồng thì được người hỗ trợ, mỗi người cắt một lọn tóc dài rồi xoắn lại với nhau.
Bùi Vân Thục mỉm cười nói: “Chàng cắt tóc mây, thiếp cũng chia tóc tơ, tìm nơi không người, thắt thành một mối đồng tâm. Thắt tóc đồng tâm, xoắn thành một búi không rời."
Giọng của Đoàn Tiểu Yến từ ngoài cửa chen vào: “Mau lên, đã đến lúc uống rượu giao bôi chưa? Sao thành thân lại lắm thủ tục như thế.”
Hôm nay, cậu cũng mặc một bộ cẩm y màu đỏ sẫm, trẻ trung vui vẻ. Khi nãy trong lễ thành hôn, chính giọng của cậu là lớn nhất. Bùi Vân Ánh liếc nhìn cậu một cái, nhưng có lẽ vì đông người nên ánh mắt đó chẳng có chút uy h.i.ế.p nào. Đoàn Tiểu Yến thúc giục: “Mau đi, còn chờ gì nữa?”
Bùi Vân Thục cười, đẩy nhẹ Bùi Vân Ánh: “A Ánh, đến lúc uống rượu hợp cẩn rồi.”
Bùi Vân Ánh quay sang nhìn người trước mặt.
Lục Đồng ngồi bên mép giường, đầu đội khăn trùm, ngoan ngoãn đến mức hắn chưa từng thấy. Hôm nay, nàng từ đầu đến cuối đều rất điềm tĩnh. Nếu không phải lúc bước qua bậc cửa nàng suýt ngã, thì thật khó nhận ra nàng có chút lo lắng nào.
Hắn nhấc bình rượu, rót đầy hai chiếc chén bạc, hai chén được nối với nhau bằng một sợi dây màu. Hắn cầm lấy một chén, nhẹ nhàng đặt chén còn lại vào tay Lục Đồng, khẽ nhắc: “Cầm chắc nhé.”
Tay Lục Đồng chạm vào chiếc chén bạc, giọng nói của hắn vang lên ngay bên tai. Nàng bất giác ngẩng đầu lên, trước mắt chỉ là một ánh sáng mờ mờ từ chiếc khăn trùm thêu vàng.
Nàng cảm nhận được cánh tay hắn vượt qua khuỷu tay mình, đỡ lấy nàng một cách vững chắc. Tư thế rõ ràng là hai người tách biệt, nhưng lại vô cùng gần gũi, giống như sợi dây đồng tâm nàng nắm lúc bước qua cửa, hai con người vốn chẳng liên quan, nay lại gắn bó chặt chẽ không rời.
Nàng cúi đầu, đặt môi lên mép chén, rượu dường như là mật ngọt, trong trẻo và ngọt lịm, không chút cay nồng.
Khi rượu giao bôi cạn hết, cả hai buông tay cùng lúc.
“Cạch” —
Hai chiếc chén bạc rơi xuống nền nhà, một úp một ngửa. Bùi Vân Thục nhìn thấy, lập tức vui mừng reo lên: “Đại cát đại lợi!”
Từ xưa, rượu giao bôi còn được gọi là “rượu quẻ bói”. Sau khi uống xong, ném chén xuống đất, xem chén úp hay ngửa để đoán điềm lành hay dữ.
Quẻ này quả thật là điềm lành.
Đoàn Tiểu Yến liền lên tiếng: “Tất nhiên rồi, ông trời tác hợp cho một đôi bích nhân, chắc chắn hai người sẽ ân ái đến bạc đầu!”
Tiêu Trục Phong ôm Bảo Châu, nghi ngờ nhìn cậu: “Sao hôm nay đệ ăn nói hay vậy?”
Đoàn Tiểu Yến nhỏ giọng lẩm bẩm: “Trước khi đến đã sưu tập một rổ câu chúc rồi mà.”