Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 244: Vòng hoa 1

Cập nhật lúc: 2025-01-28 11:53:49
Lượt xem: 12

Một chiếc thuyền hoa bên cạnh Ngộ Tiên Lâu được tháo dây buộc, chuẩn bị rời bến.

Bùi Vân Ánh đỡ Lục Đồng lên thuyền.

Sợ nàng bị say sóng, họ không gọi người chèo thuyền mà để thuyền trôi lững lờ bên bờ sông. Dù vậy, việc ngồi thuyền trên sông vẫn thú vị hơn nhiều so với chỉ ngồi ngắm mưa từ Ngộ Tiên Lâu.

Thuyền hoa bên Ngộ Tiên Lâu có lớn có nhỏ. Những chiếc lớn thường được các quan viên giàu có thuê để tổ chức tiệc đêm, trong khi những chiếc nhỏ dành cho tao nhân mặc khách thưởng trà và đàm đạo.

Bùi Vân Ánh chọn một chiếc thuyền nhỏ, màu đen, mũi thuyền khắc hình hoa sen, bên trong treo rèm xanh, có bàn ăn uống đơn giản. Trên sông nước, hàng vạn liễu xanh soi bóng, mưa bụi giăng mờ, khung cảnh như tranh vẽ.

Lục Đồng dựa vào lan can, ngồi xuống chiếc bàn nhỏ trong thuyền. Vừa ngồi vững, trước mặt nàng xuất hiện một xiên kẹo hồ lô đỏ au.

“Kẹo hồ lô của Ngộ Tiên Lâu.” Bùi Vân Ánh mỉm cười: “Dù trễ vài năm, nhưng ta đã thực hiện được lời hứa.”

Lục Đồng thoáng ngẩn ra, dường như nhớ lại cảnh trong ngôi miếu đổ sau buổi hành hình ở Tô Nam nhiều năm trước. Khi đó, nàng cầm chiếc nhẫn bạc, vẻ mặt đầy khinh thường, nghe người mặc áo đen ngồi trước đống lửa hứa hẹn: “Mang cái này đến Ngộ Tiên Lâu trên phố Thanh Hà ở Thịnh Kinh, ta sẽ mời ngươi ăn kẹo hồ lô.”

Thời gian trôi nhanh như gió, trận tuyết lớn hiếm có ở Tô Nam năm đó đã tan từ lâu. Nàng từng nghĩ đó chỉ là đối phương thuận miệng nói, nhưng không ngờ nhiều năm sau, lời hứa ấy lại trở thành sự thật, dù nhân duyên gặp gỡ đã thay đổi, nhưng kết quả vẫn thật trọn vẹn.

Nàng cúi đầu, cắn một miếng kẹo, vị ngọt chua lan tỏa khắp khoang miệng.

“Thế nào?” Bùi Vân Ánh ngồi xuống đối diện nàng, hỏi.

“Có chút…” Lục Đồng nghĩ ngợi, rồi nói: “Vị của bạc.”

Đỗ Trường Khanh trước đây từng mua kẹo hồ lô từ tiệm Nhân Hòa, nhưng hương vị không bằng xiên kẹo trong tay nàng lúc này. Có lẽ không phải vì kẹo, mà bởi tâm trạng của nàng đã khác hoàn toàn so với những ngày đầu đến Thịnh Kinh.

Nghe câu trả lời, Bùi Vân Ánh bật cười: “Nàng thật biết cách khen.”

Lục Đồng tựa vào mép thuyền, nhìn xa xăm. Tiếng đàn trên một chiếc thuyền hoa gần đó vang lên, hòa cùng hương hoa trong tiết xuân, âm điệu như tiếng khóc than, đầy mê hoặc.

Nàng lặng người lắng nghe. Bùi Vân Ánh cũng không làm phiền, đợi đến khi bản nhạc kết thúc, nàng vẫn như còn lưu luyến.

Đỗ Trường Khanh từng kể rằng các cầm nương ở Ngộ Tiên Lâu đều rất tài hoa. Lần trước, vì bận tiếp cận Thích Ngọc Đài, nàng không có tâm trạng để thưởng thức. Giờ đây, ngồi thuyền trên sông, dù không hiểu nhiều về âm nhạc, nàng vẫn thấy lòng rung động.

Nàng quay sang nhìn người đối diện.

Bùi Vân Ánh đang nhìn dòng sông qua cửa sổ. Nhận ra ánh mắt của nàng, hắn quay lại, có chút bối rối: “Sao thế?”

“Ta nghe Vân Thục tỷ nói, huynh biết chơi đàn?”

Bùi Vân Ánh nhướng mày, vẻ cảnh giác: “Nàng lại muốn gì?”

Lục Đồng chỉ về cây đàn trên thuyền: “Không biết tiếng đàn của huynh so với cầm nương kia thế nào?”

Hắn sững lại, suýt nữa bật cười vì lời yêu cầu bất ngờ của Lục Đồng: “Yêu cầu này của nàng không phải là hơi quá đáng sao?”

Một số phu nhân phú thương khi mở tiệc đãi khách thường chọn những thiếu niên tuấn tú để phục vụ, giữa chừng có thể biểu diễn ca múa hoặc cầm kỳ, giúp buổi tiệc thêm phần sang trọng, khiến khách khứa cũng cảm thấy vui vẻ.

Nhưng vào một số trường hợp đặc biệt, điều này lại mang hàm ý khinh miệt ngầm.

Lục Đồng chống cằm nhìn hắn: “Ta chỉ muốn nghe huynh đàn thôi.”

“Ta có thể đàn riêng cho nàng nghe,” Bùi Vân Ánh liếc nhìn chiếc thuyền hoa trôi qua xa xa, khẽ ho một tiếng, “Nhưng ở nơi công khai thì không được.”

Lục Đồng không vui: “Sao mà huynh lại lắm chuyện như thế, chẳng lẽ huynh đàn rồi, sẽ có người đến cướp huynh đi à? Nếu thật sự có người cướp huynh,” nàng châm biếm, “Ta g.i.ế.c người chôn xác rất giỏi, chắc chắn sẽ báo thù cho huynh.”

Bùi Vân Ánh nhìn nàng, khuôn mặt khó tin.

Lục Đồng thần sắc bình thản, như thể biết rõ ý tứ trong lời nói, nhưng lại cố tình không giải thích, đầy vẻ vô tội, tựa hồ cố ý làm điều xấu.

Hắn nhìn nàng hồi lâu, đối phương vẫn kiên trì. Một lát sau, cuối cùng cũng chịu thua, đành thở dài: “Được rồi, Chỉ huy sứ của Điện Tiền Ti trước mặt nàng cũng chỉ là để làm mấy việc này thôi."

Hắn đứng dậy, bước đến bàn đặt cây đàn bảy dây.

Chiếc thuyền này vốn để phục vụ việc ngắm cảnh, trên bàn đã chuẩn bị sẵn một cây huyền cầm.

Hắn ngồi xuống trước cây đàn, khẽ đặt tay lên dây đàn.

Lục Đồng không hiểu nhiều về âm luật.

Trước đây, khi nghe Lục Nhu đàn, nàng thường chỉ cảm thấy vui tai. Giờ đây, khi Bùi Vân Ánh đàn, nàng cũng chỉ biết dùng từ “dễ nghe” để miêu tả. Công bằng mà nói, tiếng đàn của hắn so với khúc đàn của cầm nương lúc nãy, thật sự là không thể phân cao thấp, nàng chỉ đơn giản chống cằm, lặng lẽ ngắm nhìn hắn.

Người đàn ông này trước kia thường cầm đao, nhưng đôi tay quen cầm đao khi chạm vào dây đàn vẫn thật thơ. Khi chơi đàn, hắn không còn vẻ rạng rỡ như lúc cười, cũng không mang nét lạnh lùng xa cách, mà bình thản và dịu dàng, như ánh trăng lặng lẽ trên núi, nhẹ nhàng mà sâu lắng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-244-vong-hoa-1.html.]

Trời đã tối, mưa xuân lất phất, đèn lồng hai bên bờ sông sáng rực. Tiếng đàn theo gió lan tỏa trên mặt nước, khiến những người trong thuyền hoa gần đó cũng tò mò kéo rèm nhìn sang.

Trong vô thức, Lục Đồng nhớ lại những lời Vân Thục tỷ từng nói:

“A Ánh ấy à, đừng nhìn giờ nó làm việc trong cung, cả ngày đánh đánh g.i.ế.c giết, bộ dạng hung dữ, nhưng lúc nhỏ mẹ ta dạy nó âm luật thi hoạ, nó học rất giỏi đấy. Nói thật, ta từng nghĩ nó sẽ trở thành một công tử phong nhã, ai ngờ lại vào hoàng thành, ngày ngày cầm đao... Nghĩ lại cũng có chút đáng tiếc.”

Khi đó, Lục Đồng vốn không có thiện cảm với Bùi Vân Ánh nên nghe những lời này như gió thoảng qua tai. Nhưng giờ đây, nàng phải thừa nhận, Vân Thục tỷ nói không sai.

Ngay cả Ngân Tranh cũng từng khen ngợi: “Tiểu Bùi Đại nhân vừa giàu vừa đẹp, lại hiểu nhân tâm, ở Thịnh Kinh đúng là hiếm có bậc phu quân lý tưởng như vậy.”

Lục Đồng mải suy nghĩ đến mức không nhận ra tiếng đàn đã dừng. Khi Bùi Vân Ánh ngẩng đầu nhìn nàng, nhướng mày hỏi: “Nàng nghe đến nhập tâm như vậy à?”

Nàng giật mình tỉnh lại.

“Sao nào, tiếng đàn của ta...” hắn đứng dậy, “so với cầm nương kia thì sao?”

“Thật ra ta nghe không hiểu lắm.” Lục Đồng thành thật: “Nhưng vì huynh ngồi gần nên nghe rõ hơn bên kia.”

Bùi Vân Ánh im lặng, đi đến bên nàng, khẽ gõ lên trán nàng một cái: “Đó là khúc Hỷ Xuân Vũ của Tiểu Thạch Giác Cửu.”

Hắn ngồi xuống đối diện, mỉm cười: “Ta chưa từng chơi đàn bên ngoài, lần đầu tiên là dành cho nàng. Lục đại phu định dùng gì để cảm ơn ta đây?”

“Lần đầu tiên,” Lục Đồng thản nhiên, “chưa chắc đâu.”

“Ý nàng là sao?”

“Huynh không phải là khách quen của Ngộ Tiên Lâu sao?” nàng hờ hững: “Nếu đã là khách quen, biết đâu từng đàn khúc Hỷ Thu Vũ hay Hỷ Đông Vũ nào đó rồi.”

Lời này nghe như đang gợi lại chuyện cũ.

“Này,” hắn nhíu mày, “ta đến Ngộ Tiên Lâu không phải để chơi.”

“Ai biết được.”

Hắn bất lực: “Hồng Mạn là người của hoàng thượng.”

“Vậy sao.” Lục Đồng kéo dài giọng.

Bùi Vân Ánh liếc nàng một cái, không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt thoáng qua vẻ tinh quái: “Không phải là nàng đang ghen đấy chứ?”

“Không.” Lục Đồng trả lời ngay lập tức.

Hắn bật cười: “Ta đã nói rồi, sau này có phu nhân, ta sẽ không đến hoa lâu nữa.”

Lục Đồng nhìn hắn chằm chằm: “Ta nhớ ta cũng từng nói, ta không rộng lượng như huynh. Nếu phu quân của ta đến hoa lâu, ta sẽ g.i.ế.c hắn.”

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Bùi Vân Ánh: “……”

"Lục đại phu thật quyết đoán, ngay cả Điện Tiền Ti cộng lại cũng khó bì kịp," Bùi Vân Ánh thở dài, vẻ mặt pha chút đùa cợt.

Lục Đồng bình thản nhận lời khen, như thể đó là điều hiển nhiên.

Hắn liếc nàng, giọng nói kéo dài như đang cố tình trêu chọc: "Yên tâm đi, ta thích Lục đại phu hơn nàng thích ta rất nhiều. Nhưng như thế cũng tốt, người day dứt, khổ sở, trằn trọc là ta, còn nàng chẳng cần phải phiền não gì cả."

Lục Đồng khẽ nhíu mày, hỏi thẳng: "Huynh thì phiền não cái gì?"

Bùi Vân Ánh cười nhẹ: "Nhiều thứ lắm, ví dụ như... Kỷ Tuân."

"Kỷ đại phu?" Lục Đồng ngẩn người, rõ ràng không hiểu: "Thì liên quan gì đến huynh?"

Bùi Vân Ánh khẽ hừ một tiếng, cười nhạt: "Không phải hắn ngày nào cũng đến châm cứu cho nàng sao?"

Trước đó, Thường Tiến đã thương lượng với Lục Đồng rằng Kỷ Tuân sẽ đến châm cứu cho nàng hàng ngày cho đến khi nàng hồi phục hoàn toàn. Dù bây giờ nàng đã rời Y Quan Viện và trở về Tây Nhai, Kỷ Tuân vẫn kiên quyết giữ lời hứa, đều đặn ghé thăm y quán để chữa trị cho nàng.

Ban đầu, Lục Đồng thấy việc này làm phiền Kỷ Tuân quá nhiều, nhưng vì hắn quá nhiệt tình, nàng cũng khó từ chối.

Nhưng Kỷ Tuân nhiệt tình như vậy là vì Kỷ Tuân là một quân tử. Năm xưa tình cờ gặp trên cầu ở Tô Nam, hắn đã sẵn lòng ra tay giúp đỡ, huống chi giờ đây còn có tình đồng nghiệp.

“Lòng dạ tiểu nhân.” Lục Đồng phản bác: “Kỷ y quan quan tâm đến ta với tư cách là một đại phu quan tâm người bệnh, huynh đừng nói bậy, làm ô uế danh tiếng của ngài âys.”

“Làm ô uế danh tiếng của ngài ấy?” Bùi Vân Ánh nhìn Lục Đồng.

Lục Đồng hơi nhíu mày, nghiêm túc gật đầu, lời nói ngay thẳng, như thể câu nói của hắn thật sự vô lý.

Loading...