Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 243: Thuyền hoa 2

Cập nhật lúc: 2025-01-28 11:53:47
Lượt xem: 5

Ông cảm thấy Lục Đồng sau khi trở về từ Tô Nam đã khác trước.

Trước giờ, Lục Đồng làm việc vẫn luôn lặng lẽ, không thích giải thích với người khác, dường như những gì nàng làm, những gì nàng nghĩ không ai có thể biết được. Thực ra, mọi người trong Nhân Tâm Y Quán đều hiểu rằng Lục Đồng đang làm việc của riêng mình, chỉ là nàng giống như một tảng đá, dù thế nào cũng khó mà lay chuyển, nên tất cả đều ngầm hiểu và chọn cách không hỏi.

Hiện giờ, nàng lại đột nhiên nhẹ nhõm, như thể đã hoàn thành hết mọi việc cần làm, buông bỏ tất cả những gánh nặng không muốn mang, nhẹ nhàng, bình thản. Sự đơn giản rõ ràng này khiến người ta không nỡ phá vỡ.

Miêu Lương Phương thở dài.

“Được rồi,” ông chống gậy, “Ngươi xưa nay luôn có chủ kiến, tự biết mình làm gì là được.”

Hiện giờ hoàng thành Thịnh Kinh vừa trải qua biến động, các mối quan hệ đan xen phức tạp, thời điểm này rút lui tránh xa thị phi chưa hẳn là điều không tốt. Nghĩ vậy, ông lại thấy quyết định của nàng có phần sáng suốt.

“Nếu ngươi đã từ chức, sau này về ngồi ở y quán cũng tốt. Đúng lúc ta có việc muốn bàn với ngươi.”

Lục Đồng hỏi: “Chuyện gì?”

Miêu Lương Phương phẩy tay: “Tạm thời chưa nói, đợi thêm một thời gian nữa.”

Ông lại dặn dò nàng vài câu, sau đó quay lại quầy bận rộn.

Lục Đồng lặng lẽ nhìn xung quanh. Chỉ sau nửa năm, số bệnh nhân đến Nhân Tâm Y Quán đã tăng lên rất nhiều. Không chỉ dân Tây Nhai, mà cả những người ở xa cũng tìm đến. Có lẽ vì Miêu Lương Phương giỏi y thuật, lại không lấy phí cao, thuốc kê đơn cũng là loại bình thường giá rẻ, nên nhiều người ưa chuộng.

Nàng vốn muốn giúp, nhưng bị Ngân Tranh đẩy vào phòng, bảo rằng vừa về nên nghỉ ngơi, không cho ra ngoài.

Đến chiều muộn, ánh hoàng hôn đỏ rực buông xuống nơi đầu ngõ, Đỗ Trường Khanh chuẩn bị đưa A Thành về nhà. Lục Đồng đang trò chuyện với Miêu Lương Phương trong phòng, bỗng nghe A Thành gọi lớn: “Tiểu Bùi Đại nhân!”

Lục Đồng ngẩng đầu.

Ánh tà dương dần tắt, ánh vàng nhạt phủ lên hiên quán. Một người thanh niên bước vào từ dưới gốc cây lý, tà áo bay nhẹ trong làn gió cuối xuân, mang theo hơi thở ấm áp, rực rỡ của mùa xuân.

Sắc mặt Đỗ Trường Khanh thay đổi: “Sao hắn lại đến đây?”

Lục Đồng bước ra khỏi quầy, Bùi Vân Ánh đi vào trong quán, chào hỏi Miêu Lương Phương và mọi người, sau đó cúi nhìn nàng, mỉm cười nói: “Không phải nàng định bắt đầu khám bệnh từ hôm nay đấy chứ?”

“Không, hôm nay nghỉ, ngày mai mới bắt đầu.”

Hắn gật đầu, nói: “Vậy thì tốt, ra ngoài đi dạo với ta một chút nhé?”

Lục Đồng đồng ý, chuẩn bị cùng hắn ra ngoài.

Mọi người trong y quán ngơ ngác nhìn cảnh hai người họ trò chuyện tự nhiên như không có ai, một lúc lâu vẫn đứng yên tại chỗ. Đỗ Trường Khanh là người phản ứng đầu tiên: “Đợi đã!”

Lục Đồng ngẩng đầu.

Đỗ Trường Khanh bước nhanh lên trước, chắn ở cửa, ánh mắt sắc bén liếc qua Bùi Vân Ánh rồi quay sang Lục Đồng, giọng đầy trách móc: “Đã đến giờ nào rồi mà còn định ra ngoài?”

Lục Đồng đáp: “Mặt trời còn chưa lặn.”

“Mặt trời sắp lặn rồi!” Hắn giận dữ quát: “Ta đã đồng ý chưa?”

Bùi Vân Ánh nhìn Đỗ Trường Khanh bằng ánh mắt bình thản.

Ánh mắt ấy rất điềm tĩnh, khóe môi còn phảng phất một nụ cười, nhưng lại khiến Đỗ Trường Khanh rùng mình, theo bản năng lùi ra sau, trốn sau lưng Lục Đồng.

“… Ta là ông chủ của cô, phải chịu trách nhiệm với tất cả mọi người trong y quán.” Hắn ló đầu ra sau lưng Lục Đồng, giọng điệu không còn chút tự tin nào.

Miêu Lương Phương lúng túng ho khan, Ngân Tranh đẩy nhẹ Lục Đồng ra ngoài, liếc Đỗ Trường Khanh một cái, rồi cười nói: “Cô nương ở Tô Nam lâu như vậy, về lại phải bận rộn trong Y Quan Viện, cũng cần thư giãn. Để cô nương cùng tiểu Bùi Đại nhân ra ngoài dạo một chút cũng tốt, mấy ngày nay thời tiết Thịnh Kinh đẹp, chưởng quầy đừng lo lắng quá…” Nói xong còn ném ánh mắt cảnh cáo về phía hắn.

Đỗ Trường Khanh vẫn không cam lòng, nhưng Lục Đồng và Bùi Vân Ánh đã ra khỏi cổng lớn, hắn chỉ biết đuổi theo, hét với theo: “Giờ Tuất phải quay về! Nghe rõ chưa?”

Không ai trả lời.

A Thành bất đắc dĩ lên tiếng: “Chưởng quầy, hai người đó đã nắm tay nhau ra ngoài rồi, ngài có hét nữa cũng vô ích thôi.”

“Nắm tay?” Đỗ Trường Khanh sửng sốt: “Họ bắt đầu từ khi nào?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-243-thuyen-hoa-2.html.]

Vừa rồi mải lo chuyện khác, hắn không để ý đến chi tiết này.

Ngân Tranh liếc hắn đầy khinh bỉ: “Chưởng quầy, sau này đừng làm mấy chuyện không hợp thời như vậy nữa. Ngài biết vừa rồi trông ngài giống gì không?”

“Giống gì?”

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

“Giống mấy bà mẹ kế ác độc trong thoại bản, chuyên chia rẽ uyên ương.”

“……”

Bản dịch được đăng duy nhất trên kênh Youtube Thế Giới Tiểu Thuyết.

Sau khi Lục Đồng rời đi, Nhân Tâm Y Quán một phen náo loạn, nhưng nàng tạm thời không biết.

Chiều dần buông, những người đi dạo xuân trong Thịnh Kinh ban ngày đã trở về. Trên đường, hoa hồng đào nở rộ, cảnh sắc mùa xuân tràn ngập khắp nơi. Đi một lúc, trời bắt đầu đổ mưa lất phất. Lúc này, họ vừa bước qua cầu Lạc Nguyệt, đi đến phố Thanh Hà ở phía nam thành.

Phố Thanh Hà vẫn náo nhiệt như thường lệ. Hiệu cầm đồ Lộc Nguyên vẫn nguyên dáng vẻ cũ. Chủ tiệm – người từng cố ý bán cây trâm của Lục Nhu cho Lục Đồng với giá c.ắ.t c.ổ – đang ngồi ngủ gật trong quán, nét mặt thoáng vẻ uể oải trong làn mưa xuân dai dẳng.

Lúc họ ra ngoài không mang theo ô, Bùi Vân Ánh nhìn về phía trước, quay lại hỏi Lục Đồng: “Lên lầu tránh mưa không?”

Lục Đồng nhìn theo ánh mắt hắn.

Không xa phía trước là Ngộ Tiên Lâu.

“Cơn mưa này e rằng sẽ không tạnh sớm đâu.” Hắn kéo Lục Đồng đứng dưới mái hiên tránh mưa, thong thả nói: “Như vậy, giờ Tuất nàng chắc chắn không kịp về y quán, phải làm sao đây?”

Lục Đồng: “……”

Bùi Vân Ánh, con người này, đôi khi rất rộng lượng, nhưng cũng có lúc hẹp hòi không ngờ.

Nàng lặng thinh một lúc, định đồng ý thì ánh mắt bỗng bị thu hút bởi khung cảnh xa hơn nơi mặt sông.

Ngộ Tiên Lầu nằm sát bờ sông, hai bên bờ trồng đầy liễu non. Đang độ xuân, mưa bụi lất phất, liễu xanh như sương khói. Giữa dòng, vài chiếc thuyền hoa lững lờ trôi, tiếng đàn nhã nhạc từ thuyền vọng lại, hòa cùng giọng ngâm thơ của những tao nhân mặc khách:

Mười dặm Hoành Đường khói vờn bay, gió xuân nơi nào khiến lòng say?

Bờ đê dài, chim hót vắng tăm, tơ liễu lặng lẽ rơi vào thuyền cũ...

Lục Đồng ngẩn người, chợt nhớ đến lời Đỗ Trường Khanh từng nói:

“Thật muốn ngắm mưa, sao không đến Ngộ Tiên Lâu ở phía nam thành mà ngắm? Lầu ấy nhìn ra bờ sông, liễu phủ xanh, mỗi khi trời mưa, khói sương mờ ảo, nước sông cũng xanh, ngồi trên thuyền hoa, nhờ thuyền nương gảy vài khúc đàn, uống chút rượu ấm, gọi thêm một đĩa bánh ngỗng dầu, thế mới gọi là vui thú nhân gian…”

Lúc này trời đang mưa, Lục Đồng bỗng nảy ý, kéo tay áo Bùi Vân Ánh: “Chúng ta ngồi thử cái kia đi.”

Bùi Vân Ánh nhìn theo ánh mắt nàng: “Thuyền?”

Hắn cúi đầu nhìn nàng, vẻ khó hiểu: “Không phải nàng bị say thuyền sao?”

Lục Đồng vốn không biết bơi, khi đến Tô Nam nàng từng say đến trời đất quay cuồng, lúc về Thịnh Kinh cũng không khá hơn bao nhiêu. Mấy ngày đi thuyền, trông nàng say sóng đến mức khiến người khác cũng xót xa.

“Ta thấy thuyền này không cần chèo, chỉ trôi trên mặt nước. Không đến nỗi lắc lư dữ dội như lúc đi về, chắc sẽ không sao. Hơn nữa, ta có cái này.” Lục Đồng nói rồi lấy túi thơm bên hông ra, đưa lên trước mặt Bùi Vân Ánh.

Đúng là kỳ lạ, mùi hương “Tiêu Quang Lãnh” của Bùi Vân Ánh rất hợp ý nàng. Mỗi lần ngửi nàng đều cảm thấy rất dễ chịu, thư thái. Khi đi đường thủy về Thịnh Kinh, nàng nhờ vào mùi hương này mà dễ chịu hơn hẳn so với thuốc chống say thuyền.

Bùi Vân Ánh nhìn nàng, vẻ không tán đồng: “Sao nàng không biết tự chăm sóc bản thân vậy?”

Biết rõ cơ thể sẽ chịu khổ, nhưng nàng vẫn cứ muốn thử. Trước đây như thế, bây giờ cũng vậy.

Lục Đồng: “Ta chỉ muốn ngồi thuyền đó thôi.”

Bùi Vân Ánh: “……”

Hắn cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt Lục Đồng, nàng cũng điềm nhiên nhìn lại.

Sau một lúc, hắn thở dài, gật đầu: “Được.”

Lục gia tam cô nương thật đúng là bướng bỉnh.

Loading...